Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 165 - Chương 165 - Em… Em Chưa Từng Nhìn Thấy Nhiều Tiền Như Vậy, Sắp Cầm Không Vững Rồi

Chương 165 - Em… Em Chưa Từng Nhìn Thấy Nhiều Tiền Như Vậy, Sắp Cầm Không Vững Rồi
Chương 165 - Em… Em Chưa Từng Nhìn Thấy Nhiều Tiền Như Vậy, Sắp Cầm Không Vững Rồi

Trương Danh Thành vội vàng nói: "Cậu nói đi, là chuyện gì vậy?"

Lục tiểu huynh đệ rất hiếm khi mở miệng, Trương Danh Thành có chút không kịp chờ đợi. Dù sao nếu như có quan hệ tốt với hắn thì sau này sẽ có thể chơi đùa với Cẩu gia. Chờ có cơ hội, nhất định phải lừa Cẩu gia đến cục công an mới được.

Lục Lập Hành nói: "Tôi dự định mở cửa hàng ở trên thị trấn, đến lúc đó có lẽ cần làm mấy thủ tục buôn bán gì đó."

Trương Danh Thành lập tức vỗ ngực:

"Thì ra là chuyện này, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ làm giúp cậu!"

Lục Lập Hành không nghĩ tới Trương Danh Thành lại nhiệt tình như vậy, có chút xấu hổ:

"Không phải, ý của tôi đó là, tôi rất ít đến thị trấn, không quen biết ai cả, muốn nhờ cảnh sát Trương giúp tôi làm quen với một số người. Sau đó, để tôi tự đi làm mấy việc kia là được."

Cho dù là ở thời đại nào, có người quen sẽ luôn dễ làm việc hơn.

Trương Danh Thành nói thẳng:

"Còn làm quen cái gì, đến lúc đó tôi trực tiếp bảo người bên kia cấp cho cậu, yên tâm đi, tôi có quen người kia!"

Thấy hắn nhiệt tình như vậy, Lục Lập Hành cũng không tiện nói gì, đành nói:

"Được, vậy cảm ơn cảnh sát Trương!"

"Không cần cảm ơn gì cả, chỉ cần hôm nào cậu đem Cẩu gia tới, à không phải, mang đến cục cảnh sát, dạy cho đám oắt kia làm thế nào để huấn luyện ra một con chó có năng lực là được rồi."

Trương Danh Thành không cẩn thận nói ra thật lòng, liền lập tức sửa lại miệng.

Lục Lập Hành cũng không để ý, gật đầu nói: "Được, hôm nào sẽ mang theo Đại Hoàng tới sở cảnh sát chơi."

Mấy người Lục Lập Hành ở lại cục cảnh sát một lúc, sau khi nói chuyện với một người hồi lâu thì mới rời khỏi.

Trên đường đi, Cố Vãn Thanh cầm lấy phong thư, có chút câu nệ.

Lục Lập Hành thấy thế thì cười nói:

"Em sao thế?"

Cố Vãn Thanh cúi thấp đầu, khẩn trương đưa phong thư cho Lục Lập Hành:

"Hay là anh cầm lấy cái này đi? Em… em chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, em sắp cầm không vững rồi!"

Lớn như vậy rồi, nàng đúng là chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Cầm trong tay 3000 tệ, mỗi tờ đều là trăm tệ.

Cố Vãn Thanh cảm giác tay mình sắp run hết cả lên.

Chu Ngọc Hà thấy thế thì nhịn không được mà nở nụ cười:

"Vãn Thanh, em vẫn nên cầm lấy đi, phải tập làm quen dần. Nhìn dáng vẻ của Tiểu Hành thì đoán chừng sau này em sẽ được cầm càng nhiều tiền hơn!"

Nàng vừa dứt lời, Cố Vãn Thanh đã quay đầu, trực tiếp đưa phong thư cho nàng:

"Hay là chị dâu cả cầm đi."

Chu Ngọc Hà không chút do dự mà lùi lại một bước.

"Được rồi, được rồi, chị cũng không dám!"

"Ha ha."

Lục Lập Hành và Lục Lập Vĩ bị hai người chọc cười.

"Được rồi, chị dâu cả, Vãn Thanh, đi, chúng ta đến ngân hàng mở thẻ, cất tiền vào trong đó!"

"A? Vậy, vậy cũng được!"

Cố Vãn Thanh lúc này mới lại đi theo phía sau Lục Lập Hành. Trước kia, trên người không có nhiều tiền. Bọn họ cũng không cần thẻ ngân hàng làm gì. Hiện tại, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lục Lập Hành, lòng Cố Vãn Thanh khẽ động. Theo lý thuyết, Lục Lập Hành chắc là cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy mới đúng. Nhưng sao hắn lại bình tĩnh như vậy?

Nhưng mà chỉ qua một láy, nàng đã nghĩ thông suốt. Đây đại khái chính là phong phạm của người làm chuyện lớn đi! Cũng nên mạnh hơn người bình thường một chút.

Đến ngân hàng.

Lục Lập Hành cầm tiền từ chỗ Cố Vãn Thanh, sau đó lại lấy một tấm thẻ căn cước ra, đưa cho Cố Vãn Thanh:

"Cầm, em đi mở, lưu với tài khoản của em!"

"Hả? Sao anh lại mang theo thẻ căn cước của em? Của anh đâu?"

Lục Lập Hành nhét thẻ căn cước của mình vào sâu trong túi.

"Lúc đi ra cảm thấy chỉ cần cầm theo một tấm thẻ căn cước là được, nên không tìm của anh"

Cố Vãn Thanh nửa tin nửa ngờ, sau đó đi mở thẻ.

Chu Ngọc Hà nhìn rõ động tác nhỏ của hắn ở trong mắt, yên lặng thở dài rồi nở nụ cười.

"Tiểu Hành, không nghĩ tới có một ngày, em sẽ sủng ái Vãn Thanh như vậy, Vãn Thanh đúng là quá hạnh phúc!"

"Ha ha, chị dâu cả gả cho anh cả của em, không hạnh phúc sao?"

Chu Ngọc Hà lập tức cúi thấp đầu, thẹn thùng nhìn Lục Lập Vĩ một chút.

"Hắn?"

Cũng rất hạnh phúc!

Nếu như, lại sinh thêm một đứa con?

Chu Ngọc Hà rất chờ mong.

Chờ Cố Vãn Thanh làm thẻ và gửi tiền xong, nàng cẩn thận cầm thẻ, đi ra ngoài liền đưa cho Lục Lập Hành:

"Cầm lấy, mật mã là sinh nhật anh, dùng để làm ăn!"

Lục Lập Hành cũng không từ chối.

Làm ăn đúng thật là rất cần tiền vốn.

"Được, chờ anh thành công sẽ cho em một cái thẻ ngân hàng xài không hết!"

Cố Vãn Thanh không nói chuyện, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy, đây cũng không phải là chuyện không thể nào.

Sau khi xong chuyện, Lục Lập Hành để Chu Ngọc Hà và Cố Vãn Thanh về khách sạn nghỉ ngơi trước. Mình thì mang theo Lục Lập Vĩ đi Tân Nhai Khẩu.

Hắn cần đi nói một chút về vấn đề tiệm mì. Nếu như bên này không thể thuê, hắn đành phải đi các cửa hàng khác nhìn một chút.

Người trước cửa trông thấy hắn đến thì chỉ chỉ trong phòng rồi nói:

"Lão Trần vừa trở về, cậu đi lên xem một chút đi!"

"Ừm, cảm ơn chú." Lục Lập Hành gật đầu.

Trong một căn phòng trên tầng hai.

Trần Minh Thuận đang nấu cơm cho Nha Nha.

Bọn họ mới trở về từ sở cảnh sát, Nha Nha thì đói bụng.

Hắn xào một nắm rau xanh, chuẩn bị nấu cho Nha Nha bát mì.

Trong phòng bếp có chút tối tăm, Trần Minh Thuận sờ soạng một hồi lâu, mới mò được một quả trứng gà.

Trần Minh Thuận thở dài.

Trong góc, giọng nói ngọt ngào của Nha Nha vang lên:

"Ông nội, Nha Nha muốn ăn thịt!"

"Được được được, ông nội hiện tại không có tiền, buổi chiều sẽ mua thịt cho cháu, ông Lý nói có người muốn đến thuê nhà của chúng ta."

Trần Minh Thuận vô cùng cưng chiều đứa cháu gái nhỏ này, nhất là sau khi Nha Nha thiếu chút nữa là bị bắt đi.

Nhưng những ngày tìm kiếm Nha Nha và việc cảm tạ Lục Lập Hành đã dùng hết tiền của hắn. Trong tay Trần Minh Thuận đã không có tiền. Người thuê nhà cũng bởi vì lỗ vốn mà trả phòng.

Trần Minh Thuận có chút phiền muộn. Hắn bắt đầu suy nghĩ, nếu như còn không cho thuê được thì phải đi làm thêm các công việc khác, nếu không sẽ không đủ nuôi sống Nha Nha.

Đang suy nghĩ, Trần Minh Thuận bỗng nghe thấy tiếng đập cửa.

Sau đó là một giọng nói quen thuộc:

"Có ai ở đây không?"

Trần Minh Thuận hơi sững sờ. Hắn nhanh chóng lau tay, nhanh chóng đi mở cửa. Trông thấy Lục Lập Hành, trên mặt của hắn cười ra cả nếp nhăn:

"Lục tiểu huynh đệ, sao cậu lại tới đây? Mau vào, mau vào! Ăn cơm chưa?"

"Ai nha, căn phòng nhỏ này của tôi thật sự là có chút nát, cậu chờ một chút, tôi thu thập một chút!"

Lục Lập Hành không nghĩ tới người mở cửa lại là Trần Minh Thuận.

"Chú Trần, căn nhà này… là của chú?"

"Đúng vậy, ai, tôi đàng nếu mì sợi, để làm thêm cho các người một bát."

Trần Minh Thuận vừa nói vừa tiến vào nhà bếp.

Lục Lập Hành trông thấy hắn lại lấy một quả trứng gà ra từ trong góc, chuẩn bị đập xuống nồi. Hắn vội vàng nói:

"Đừng đừng, chú Trần, Vãn Thanh và chị dâu cả còn đang chờ chúng cháu. Cháu và anh cả lát nữa phải trở về."

"À à, hay là, kêu bọn họ đến ăn cùng luôn? Tôi lại xuống lầu đi mua chút thức ăn!"

Hắn nói xong liền mở một ngăn kéo cũ nát ra, lấy 2 tệ ra từ bên trong.

Số tiền này được gom góp từ từng đồng tiền xu.

Lục Lập Hành cũng thuận thế đánh giá ngôi nhà này. Kính trên cửa sổ đã vỡ, sô pha trong phòng vô cùng cổ xưa, ghế cũng có chút cũ. Nhưng mà, rất sạch sẽ.

Nhất là Nha Nha.

Nha đầu này được chăm sóc rất tốt, từ lúc hai người bước vào, nàng luôn trừng to đôi mắt long lanh nhìn bọn họ, thỉnh thoảng còn mỉm cười ngọt ngào.

Lúc này, trông thấy Trần Minh Thuận muốn ra ngoài.

Nha Nha nghi ngờ nói thầm:

"Ông nội, ông không phải nói trong nhà không có tiền sao?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment