Trần Minh Thuận nghe thấy lời này thì lập tức bước tới bịt miệng Nha Nha lại.
"Ai nói không có tiền, ông nói có tiền mua thức ăn."
Nói xong, Trần Minh Thuận liền ôm Nha Nha đi ra ngoài.
Hôm nay, lúc đưa hồng bao cho Lục Lập Hàn, hắn đã không muốn. Nếu như để hắn biết, nhà mình không có tiền, hắn nhất định sẽ trả tiền lại. Thật vất vả mới khiến hắn nhận lấy, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện rắc rối gì.
Lục Lập Hành thấy thế thì nhanh chóng ngăn cản Trần Minh Thuận lại.
"Chú Trần, không cần đâu, Vãn Thanh đang mang thai, không tiện đi lại, lát nữa cháu phải trở về, cháu đến đây là có chuyện muốn tìm chú!"
"À được, cậu nói đi." Trần Minh Thuận vội vàng nói.
Lục Lập Hành nói: "Chú Trần, tiệm mì cho thuê ở tầng dưới là của chú sao?"
Trần Minh Thuận liên tục gật đầu: "Đúng vậy, Lục tiểu huynh đệ, cậu muốn dùng sao? Tôi sẽ để lại cho cậu!"
Trần Minh Thuận vừa nói vừa suy nghĩ xem lát nữa nên làm thế nào để từ chối người đến thuê.
Thấy hắn nhiệt tình như vậy, Lục Lập Hành có chút xấu hổ.
"Không phải đâu chú Trần, cháu nghe chú tầng dưới nói, chú muốn cho thuê phòng này nên muốn thuê!"
Nghe xong lời này, Trần Minh Thuận cả kinh, nói:
"Thì ra người muốn thuê phòng là cậu sao?"
"Ừm, đúng vậy, cháu hôm qua có tới hỏi. Chú Trần, chú dự định cho thuê thế nào?"
"Lục huynh đệ không cần khách sáo! Cậu muốn dùng thì cứ trực tiếp dùng là được, nói đến mấy chuyện thuê mượn làm gì? Muốn dùng bao lâu thì dùng bấy lâu."
Trần Minh Thuận nói nghiêm túc: "Có điều, Lục huynh đệ, tôi cũng nhắc nhở cậu trước một tiếng, chỗ này không được tốt cho lắm, người tới nơi này làm ăn đều thâm hụt tiền."
Lục Lập Hành có đại ân với hắn. Hắn không thể lừa Lục Lập Hành được, đành quyết định nói lại tất cả tình huống một lần.
"Người thuê trước đó, có bán món ăn, kết quả còn chưa bán được đồ ăn, hắn bởi vì mở tiệm nên bán đắt hơn mấy người bán hàng rong một chút, căn bản không ai mua."
"Trước đó nữa là người bán tạp hóa, không biết vì cái gì, tất cả mọi người đi dạo trên con đường này đều đến chỗ khác mua, chuyện làm ăn của hắn rất kém."
"Người phía trước trước nữa…"
Mắt thấy Trần Minh Thuận còn muốn nói, Lục Lập Hành đánh gãy lời hắn:
"Chú Trần, cháu đã cân nhắc qua những thứ này, chú không cần lo lắng."
Dù sao thì thứ hắn muốn bán cũng chỉ có mình hắn có, không sợ có đối thủ cạnh tranh. Người muốn mua căn bản cũng tìm không thấy quán thứ hai tốt hơn.
"Còn có vấn đề tiền thuê nữa, chú cũng không thể không thu, cháu sẽ trả cho chú dựa theo tiền thuê trước đó? Cháu sẽ thuê nửa năm trước!"
Lục Lập Hành dự định thử làm nửa năm cái đã. Nếu như hiệu quả tốt thì lại mở rộng cửa hàng, tranh thủ làm lớn.
"Chuyện tiền thuê, chú…"
"Nếu chú không thu, cháu sẽ trả 1000 tệ kia lại, chú giúp cháu trả lại cho những người khác!"
Trần Minh Thuận: …
Hắn lúc này không dám nói tiếp nữa.
"Được được, vậy thì trả cho tôi hai mươi tệ một tháng đi."
"40, cháu đã hỏi qua rồi!"
Trước khi đến, Lục Lập Hành đã nghe ngóng giá tiền thuê phòng chỗ này rồi. Tiệm mì không lớn, bởi vì chuyện làm ăn không tốt nên giá thuê là rẻ nhất. Cũng may mà hắn đã hỏi qua, nếu không chú Trần tuyệt đối sẽ không chịu lấy tiền.
Trần Minh Thuận biết mình nói cái gì cũng vô ích, đành nói: "Lục huynh đệ, cậu như vậy thật là…"
"Chú Trần viết cái hợp đồng đi? Chúng ta ký tên, cháu sẽ trả tiền cho chú."
Lục Lập Hành nói xong liền móc tiền ra từ trong túi. Trần Minh Thuận bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu. Hắn tìm một tờ giấy từ trong góc, sau đó cầm bút viết thành hai phần hợp đồng đơn giản giống nhau. Sau khi ký tên thì đưa cho Lục Lập Hành. Lục Lập Hành cũng ký vào, một phần giữ lại cho mình, một phần khác đưa cho Trần Minh Thuận.
Hắn lại đưa tiền cho Trần Minh Thuận, cầm chìa khoá, sau đó mới rời khỏi.
Sau khi xuống lầu, Lục Lập Hành và Lục Lập Vĩ cùng đi xem xét tình huống bên trong tiệm mì. Tiệm mì không lớn, bên trong còn có giá đỡ mà người thuê trước đó để lại.
Lục Lập Vĩ thấy thế thì cao hứng nói: "Chúng ta có thể dùng những thứ có sẵn này. Tiểu Hành, em nhìn xem còn có gì cần thu dọn không? Anh sẽ thu dọn trong hai ngày này!"
Lục Lập Hành chống cằm nghĩ một hồi rồi nói:
"Buổi tối em sẽ vẽ một bản thiết kế, chúng ta cùng dọn dẹp."
"Được, nghe em!"
Hai anh em rất nhanh đã thương lượng xong, sau đó trở về quán trọ.
Buổi chiều, xe sẽ về từ huyện thành, đi ngang qua thị trấn.
Bọn họ có thể trở về nhà!
Ăn cơm xong, Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà muốn đi mua cho Thiên Thiên chút đồ ăn.
Sau khi mua xong, bốn người cùng một chỗ, đi tới trạm chờ xe buýt.
Lục Lập Hành và Lục Lập Vĩ vốn định nhét xe đạp vào phía sau buýt, bỗng phát hiện, căn bản là không nhét vừa. Bọn họ đành phải để Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà ngồi xe, mình thì đạp xe đi về nhà.
Trên đường đi, Lục Lập Vĩ đạp rất sung sức:
"Tiểu Hành, em nói xem Thiên Thiên nhìn thấy chúng ta sẽ có phản ứng gì? Nàng hình như chưa từng ở nhà một mình lần nào cả! Cũng không biết có khóc nhè hay không?"
Lục Lập Hành nghĩ đến dáng vẻ của Tiểu Thiên Thiên liền nở nụ cười:
"Chắc chắn sẽ khóc ! Nhưng mà có Đại Hoàng ở đó, không có chuyện gì…"
…
Tiểu học thôn Lục Gia.
Một mình Lục Thiên Thiên đi vào một góc trường học, yên lặng xoa xoa nước mắt.
Lúc này đã sắp ra về.
Tiết cuối cùng là tiết thể dục, giáo viên để bọn nhỏ chơi tự do.
Có một số bạn nhỏ đã được phụ huynh đón về nhà. Mà nàng, bởi vì phải đến nhà Trương Tiểu Tiểu, chỉ có thể chờ ở trong trường học. Đã gần hai ngày không gặp anh trai chị dâu rồi. Tuy hiệu trưởng Trương và mẹ của Tiểu Tiểu đối với nàng rất tốt nhưng mà Lục Thiên Thiên đang còn nhỏ. Lúc này lại chỉ có một mình, nàng liền ủy khuất khóc lên. Vì không muốn để người ta trông thấy, nàng còn núp ở góc tường.
Nhưng mà, động tác nhỏ này không thể tránh khỏi cặp mắt của Đại Hoàng.
Đại Hoàng vốn còn đang ngủ ở một nơi hẻo lánh khác, nghe thấy tiếng khóc này thì nhanh chóng chạy tới.
Trông thấy nhóc con đang khóc, Đại Hoàng lập tức luống cuống. Nó nhanh chóng đi đến bên cạnh Lục Thiên Thiên, dùng miệng giật giật quần áo của Lục Thiên Thiên, phát hiện quần áo của nàng không có vấn đề gì, bím tóc trên đầu vẫn còn ở đó, kẹp tóc cũng không rơi. Đại Hoàng rất nghi hoặc. Nó liếm liếm tay Lục Thiên Thiên, ra hiệu cho nàng đừng khóc. Nhưng giống như không có chút tác dụng nào, Đại Hoàng gấp gấp.
"Gâu ~ "
"Gâu gâu ~ "
Nhóc con khóc cái gì thế?
Cẩu gia ở đây ~
Cũng không thể khóc nữa ~
Nếu không chủ nhân trở về nói Đại Hoàng không chiếu cố tốt cho nhóc con thì phải làm sao bây giờ ~
Đại Hoàng càng ngày càng cuống cuồng, Lục Thiên Thiên khóc thút thít hai tiếng, dùng sức lau nước mắt nơi khóe mắt:
"Đại Hoàng, mày nói xem… anh trai và chị dâu có cần Thiên Thiên nữa hay không?"
"Gâu ~ "
Đương nhiên cần, đương nhiên là cần rồi ~
Lục Thiên Thiên lại khóc thút thít hai tiếng:
"Cũng không biết anh trai và chị dâu có mang… đồ ăn ngon về cho Thiên Thiên hay không…. Hu hu hu ~ "
"Thiên Thiên nhớ bọn họ…"
"Thiên Thiên không muốn khóc, thế nhưng… Thiên Thiên rất nhớ bọn họ!"
Đại Hoàng nhìn nàng khóc thương tâm, nóng nảy không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể đi đi lại lại bên người Lục Thiên Thiên.
Đúng lúc này, nó thính tai nghe thấy, cách đó không xa vang lên tiếng còi xe!
Ánh mắt Đại Hoàng sáng lên. Nó quay người, cắn quần áo Lục Thiên Thiên rồi kéo về phía tiếng còi!
Đi mau ~
Chủ nhân sắp trở về rồi~
------
Dịch: MBMH Translate