Xe dần dần dừng lại.
Lục Thiên Thiên lau nước mắt, nắm chặt tay nhỏ, chạy theo Đại Hoàng.
Lúc Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà xuống xe, đã nhìn thấy Lục Thiên Thiên mang theo nước mắt, hai mắt trừng thật to, chăm chú nhìn lên xe.
Nhìn thấy các nàng, tiểu gia hỏa ngọt ngào cười to:
"Chị dâu cả, chị dâu hai, hai người về rồi sao?"
Trông thấy nụ cười này, tâm tình của hai người vô cùng tốt.
Chu Ngọc Hà trực tiếp bế Lục Thiên Thiên lên:
"Đúng, trở về rồi, đến đây, cùng cầm hành lý với chị dâu cả, mang đồ ăn cho em!"
"Ừm ừm!" Lục Thiên Thiên cuồng gật đầu.
Cố Vãn Thanh mỉm cười nhìn về phía Đại Hoàng:
"Đại Hoàng, vất vả rồi."
Gia hỏa này vừa nhìn thấy Cố Vãn Thanh, lập tức nheo mắt lại, sau đó đưa đầu chó tới, cọ cọ trên người Cố Vãn Thanh!
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ, đành phải đưa tay sờ nó.
Đại Hoàng lúc này mới hài lòng. Nó cao hứng nhảy dựng lên, muốn nhảy lên người Cố Vãn Thanh. Thế nhưng nhớ tới việc trong bụng Cố Vãn Thanh còn có hai em bé nhỏ. Đại Hoàng gắng nhịn kích động, nhìn về phía sau Cố Vãn Thanh.
Chủ nhân chắc là cũng về rồi đúng không ~
Người đâu người đâu người đâu ~
Tuy nó bình thường rất ghét bỏ Lục Lập Hành.
Nhưng lúc này, cái đuôi Đại Hoàng vẫn lắc như cái trống bỏi.
Một bên khác.
Lục Thiên Thiên lấy được đồ ăn vặt, cao hứng mở túi ra…
Gương mặt nhỏ nhắn cười thành một đoá hoa.
"Oa, có hạt dưa nek!"
"Còn có bim bim, Thiên Thiên thích ăn! Cảm ơn hai chị dâu."
"Ha ha, đi, về nhà, còn mua quần áo mới cho Thiên Thiên nữa, trở về cho Thiên Thiên thử một chút."
"Vâng ạ."
Lục Thiên Thiên cao hứng đi xuống từ trong lồng ngực của Chu Ngọc Hà. Nàng vừa ăn kẹo vừa cầm đồ ăn vặt, chạy về phía Đại Hoàng.
Xe buýt nhỏ đã di chuyển, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lục Lập Hành và Lục Lập Vĩ. Cái đuôi của Đại Hoàng lập tức cứng lại ở giữa không trung. Đôi mắt chó nghi ngờ nhìn về phía Cố Vãn Thanh và Chu Ngọc Hà.
Trong tiếng kêu mang một chút lo lắng:
"Gâu ~ "
Chủ nhân đâu? Chủ nhân đâu? ~
Chủ nhân sao lại không trở về?
Chủ nhân sẽ không phải là không muốn Đại Hoàng nữa đó chứ ~
Lục Thiên Thiên cũng không thèm ăn kẹo nữa. Nàng chớp mắt to, tràn đầy vẻ không hiểu:
"Chị dâu cả, chị dâu hai, anh cả và anh hai đâu?"
"À, bọn họ đi xe đạp về nên sẽ chậm một chút, chúng ta đi về trước, nấu cơm rồi chờ bọn họ trở về!"
"Hả? Xe đạp? Là xe lớn như vậy, có hai bánh có thể chạy trên mặt đất sao?"
Lục Thiên Thiên giang hai cánh tay, bày ra dáng vẻ rất lớn. Động tác kia muốn bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu buồn cười. Thế nhưng, ở trong mắt trẻ nhỏ, lớn hơn lớn chính là rất lớn.
Cố Vãn Thanh gật gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là xe như vậy lớn, sau này sẽ bảo anh hai mang theo Thiên Thiên đi ra ngoài chơi."
"Được ạ!" Lục Thiên Thiên cao hứng vỗ tay.
Đại Hoàng nghe xong lời này, cũng kích động kêu lên.
"Gâu gâu ~ "
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ, đành phải nói:
"Đại Hoàng, chiếc xe kia không có chỗ cho mày ngồi."
Đại Hoàng lập tức uể oải cúi thấp đầu.
Trong tiếng kêu chứa đầy sự nghẹn ngào.
Quả nhiên ~
Chủ nhân không muốn Đại Hoàng~
Cố Vãn Thanh nhìn mà muốn cười.
"Đại Hoàng nhà chúng ta sắp thành tinh rồi, thế mà lại thương tâm. Ha ha, yên tâm đi, chờ Lập Hành bắt được xe lớn hơn, sẽ mang theo Đại Hoàng đi ra ngoài chơi."
"Gâu ~ "
Như này còn tạm được!
Ba người một chó, vừa cười nói đi về nhà.
---
Lúc này, trước cửa thôn Lục Gia.
Trương Nhị Cẩu mới xuống núi, đi về nhà. Bọn họ hôm nay, muốn đến thôn bên cạnh làm công. Nhìn con đường phía trước mênh mông, đám người có chút uể oải:
"Nhị Cẩu Tử, xe đạp nhà cậu sửa xong chưa?"
"Không sửa được, nhưng mà, cha tôi đã mua cho tôi cái mới rồi."
"Hả? Vậy sao cậu lại không đi xe? Đi xe mang theo một trong số bọn tôi cũng tốt mà? Đi hết con đường này, tôi sợ chân mình sẽ gãy mất!"
Trương Nhị Cẩu: "Cậu cho rằng tôi không muốn đi sao? Tôi không biết, không biết đi như thế nào!"
" y… Không phải đã mua mấy ngày rồi sao?"
Trương Nhị Cẩu nghe xong lời này, lập tức cảm thấy vô cùng uể oải. Hắn biết chuyện gì xảy ra với mình nữa. Học được hai lần thấy không học được, dứt khoát không muốn học nữa!
Đám bạn thấy thế thì bất đắc dĩ nói:
"Đừng nóng vội, Lục Lập Hành không phải biết sao? Cậu bảo hắn dạy cho?"
"Người ta rất bận rộn, nào rảnh dạy cho tôi? Vẫn đừng nên làm phiền người ta thì hơn!"
Kể từ khi Trương Nhị Cẩu biết Lục Lập Hành là người quyên khoai lang, hơn nữa còn cứu được rất nhiều người, hắn luôn cảm thấy Lục Lập Hành là một người lợi hại. Hắn cũng không dám đi quấy rầy.
Lúc mấy người đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng đạp xe.
Người cuối cùng nghi ngờ quay đầu thì nhìn thấy Lục Lập Hành. Hắn mau chóng bước tới trước, vỗ vỗ bả vai Trương Nhị Cẩu:
"Nhị Cẩu Tử, Nhị Cẩu Tử, cậu nhìn xem có phải là Lục Lập Hành hay không?"
Trương Nhị Cẩu nghe thấy lời này thì nhanh chóng quay đầu nhìn qua.
"Trời ạ, thật đúng là hắn, còn có đại ca hắn nữa!"
"Hai người này thế mà đi hai chiếc xe đạp trở về!"
"Bọn họ… Bọn họ mua hai chiếc xe đạp một lần sao?"
"Làm sao lại không được? Hắn bán khoai lang nhiều ngày như vậy, còn bắt lợn rừng, còn đưa Thiên Thiên và Lục Lập Chính đi học! Lục Lập Hành kiếm được rất nhiều tiền!"
"Lợi hại, lợi hại, lợi hại! Từ nay anh Lục chính là thần tượng của tôi!"
Các thiếu niên nhìn về phía Lục Lập Hành.
"Nhanh nhanh nhanh, Nhị Cẩu Tử, để Lục Lập Hành dạy cậu đi!"
"Ai, đừng…"
Trương Nhị Cẩu vừa muốn từ chối, đã cảm thấy phía sau truyền đến một cỗ lực lớn, cả người hắn bị đẩy ra, muốn rút lui đã không kịp.
Phía trước, Lục Lập Hành đã nhìn thấy hắn.
"Nhị Cẩu Tử? Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
"Há, tôi… tôi đến thôn bên cạnh làm công, đang chuẩn bị về nhà."
"Đúng là chuyện tốt, cậu đây là… tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Không, tôi chỉ là…"
Trương Nhị Cẩu còn chưa nói gì đã bị mấy người anh em cướp lời:
"Hắn tìm anh học đi xe đạp."
Trương Nhị Cẩu lập tức uể oải cúi thấp đầu.
Rõ ràng mình và Lục Lập Hành cùng tuổi, người ta chẳng những đã cưới vợ mà còn làm ăn lớn, còn biết kiếm tiền. Mà chính mình, sao cái gì cũng không biết vậy?
Hắn nhất định sẽ bị xem thường?
Lúc đang nghĩ ngợi, hắn nghe Lục Lập Hành nói:
"Được thôi, đúng lúc tôi cũng không muốn đi nữa, Nhị Cẩu, cậu đến đi thử xem. Tôi xem một chút nơi nào có vấn đề!"
Trương Nhị Cẩu hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn thấy Lục Lập Hành thật sự đưa xe đạp cho hắn. Hắn có chút không dám tin tưởng:
"Xe… xe mới như vậy, anh để tôi đi sao?"
Đối với người trong thôn như bọn họ mà nói, xe đạp chính là một thứ xa xỉ. Mua được thứ này, bọn họ hầu như đều coi thành bảo bối, không nỡ cho người khác đụng vào.
"Ừm, mua không phải để đi à, lại nói, trước đó tôi cũng đi hỏng xe của cậu mà, đến, thử một chút! Tôi xem vấn đề của cậu nằm ở đâu."
Nghe vậy, Trương Nhị Cẩu đành phải tiến lên nhận lấy xe đạp. Hắn nhìn thoáng qua Lục Lập Hành, sau khi thấy đối phương đồng ý thì mới ngồi lên xe.
Chuyển động.
Đạp xiêu xiêu vẹo vẹo trong chốc lát, còn chưa được hai phút đồng hồ, xe đạp kia đã bắt đầu mất khống chế.
Trương Nhị Cẩu đành phải mau chóng nhảy xuống xe, vẻ mặt tràn đầy sự áy náy, nhìn Lục Lập Hành:
"Anh Lục, tôi thật sự là không biết đi! Hay là, bỏ đi vậy?"
"Đừng nóng vội, tôi biết vấn đề của cậu ở đâu…"
------
Dịch: MBMH Translate