Lời nói của Lục Tiểu Phi đã hoàn toàn chọc giận Lục Kiến Quốc.
Hắn tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt đều nhăn thành một đoàn:
"Con đi theo làm gì? Con giải quyết? Con giải quyết như thế nào? Ra ngoài làm thuê lại nợ thêm ít tiền sao?"
"Con có bản lĩnh như vậy, con có bản lĩnh như vậy, sao không thể làm cho Hoa Mẫn cùng trở về?"
"Đó là mẹ của Đậu Đậu đó! Con bảo Đậu Đậu về sau phải làm sao bây giờ?"
Lục Kiến Quốc gần như là hét lên. Nói xong lời cuối cùng, hắn còn ho sặc sụa hai tiếng, ngay cả tay đều có chút run:
"Con cút trở về cho ba!"
"Ba!"
Lục Tiểu Phi không những không về, còn hướng về phía bên này.
"Con không đi, con nói rồi, con sẽ tự giải quyết những số tiền kia, sẽ không liên lụy đến ba mẹ và Đậu Đậu, sao ba lại không nghe chứ?"
Lục Kiến Quốc bất đắc dĩ lắc đầu, dứt khoát không để ý tới hắn nữa. Hắn xoay người lại, hèn mọn nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Tiểu Hành, trước kia đều là chú không đúng, cháu không nên chấp nhặt với chú. Chú có thể cầu cháu hay không, cháu thu mua khoai lang của nhà chú rồi bán trước một chút có được không? Chú quá rất cần tiền. Tiểu Phi hắn…"
"Ai…" Lục Kiến Quốc nặng nề thở dài.
Lục Lập Hành nhìn mà mê mang: "Anh Phi thế nào?"
Sao cảm giác như không đơn giản chỉ là chuyện rừng quýt vậy?
Lục Kiến Quốc đang muốn nói chuyện, Lục Tiểu Phi đã nhanh chóng lao đến:
"Ba, sao ba có thể cầu hắn? Hắn không hiểu cái gì cả, hắn chỉ là một tên phế vật…"
"Ba!"
Lục Tiểu Phi còn chưa nói hết lời đã bị Lục Kiến Quốc đánh cho một bàn tay!
"Ba bảo con im miệng! Cút!"
Trên mặt Lục Tiểu Phi lập tức xuất hiện dấu bàn tay. Hắn sững sờ đứng tại chỗ, có chút không kịp phản ứng. Hắn nhìn về phía Lục Kiến Quốc với vẻ không dám tin.
Từ nhỏ đến lớn, ba chưa từng đánh hắn. Lần này, lại vì Lục Lập Hành…
Lục Tiểu Phi quay đầu, tức giận nhìn về phía Lục Lập Hành.
Hơn một năm không gặp, gia hỏa này xem ra vẫn như lúc trước. Nhưng giữa hai đầu lông mày dường như đã ít đi rất nhiều lệ khí.
Nhưng nhớ tới trước kia, người này thường xuyên không ngừng khiêu khích mình, Lục Tiểu Phi lại giận không chỗ phát tiết. Lục Tiểu Phi còn nhớ rõ, lúc học tiểu học, vào một kỳ nghỉ hè, Lục Lập Hành thường xuyên đi tìm hắn làm bài tập. Khi đó, hắn còn tưởng rằng người em trai này cuối cùng cũng biết học tập. Sau đó, hắn đã nghiêm túc phụ đạo cho đối phương. Nhưng mà một ngày trước khi vào học. hắn không tìm thấy quyển bài tập của mình. Làm học sinh ba tốt của trường học, Lục Tiểu Phi quả thực muốn điên. Hắn lục tung tìm suốt cả đêm nhưng cũng không tìm được. Ngày hôm sau, hắn đi học với con mắt sưng đỏ, còn bị giáo viên phạt đứng một ngày. Nhưng mà buổi tối hôm đó, hắn nhìn thấy sách bài tập của Lục Lập Hành. Tên phía trên đã bị xóa và sửa qua. Đó vốn là của hắn, tất cả nội dung bên trong đều là hắn viết. Gia hỏa này trộm bài tập của hắn, còn cười trên nỗi đau của người khác đến chế giễu hắn.
Mà chuyện như vậy, từ nhỏ đến lớn nhiều vô số kể. Lục Tiểu Phi vô cùng chán ghét Lục Lập Hành.
Nhất là sau khi lớn lên, Lục Lập Hành biết tính hắn nóng nảy, hay tức giận, thường cố ý đùa quái đản đến khiêu khích hắn. Cho nên, tuy sau khi trở về nghe Lục Kiến Quốc nói về các loại chuyện tốt của Lục Lập Hành, hắn đều cảm thấy tên này vẫn không khác gì hồi bé. Thích dùng mấy hành động giả nhân giả nghĩa để che giấu bản thân mình. Sau đó, làm càng nhiều chuyện xấu hơn.
Lúc Lục Kiến Quốc nói đưa khoai lang nhà mình cho Lục Lập Hành trồng, hắn càng cảm thấy nhà mình bị lừa.
Lục Tiểu Phi nhanh chóng đi ra ngoài.
Giờ phút này, hắn tràn đầy lửa giận:
"Được, ba nói Lục Lập Hành biết kiếm tiền, con sẽ ở chỗ này nhìn xem, hắn kiếm tiền như thế nào!"
"Lục Lập Hành, nếu như cậu lại gạt người thì cho dù chết, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Trong ánh mắt của hắn tràn đầy sự lạnh lùng.
Lục Lập Hành nhìn ra được, hắn không phải là đang nói dối. Người này rốt cuộc đã trải qua những gì? Sao tính khí còn hung bạo hơn lúc trước vậy?
Nhưng mà nghĩ kỹ lại, người một lòng muốn chết, trong lòng đã sớm không còn dục vọng sống, chuyện gì cũng có thể làm được.
Lục Lập Hành tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó nhìn về phía Lục Kiến Quốc:
"Chú Kiến Quốc, chú đừng có gấp, chuyện này đương nhiên là có thể. Chú có thể nói một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Hắn hôm nay còn muốn đi tìm Lục Tiểu Phi, nói một câu về chuyện rừng quýt.
Hiện tại xem ra, không tiện nói chuyện cho lắm.
Địch ý của người này đối với mình quá lớn.
Cho dù bây giờ nói, hắn cũng nhất định sẽ cảm thấy mình đang gạt người.
Lục Kiến Quốc bị hỏi như vậy, nước mắt lập tức rơi xuống. Hắn cầm tay Lục Lập Hàn, bắt đầu lên án.
"Tiểu Phi hắn… hắn nói ra ngoài làm thuê, thế nhưng lại nợ rất nhiều tiền!"
Lục Kiến Quốc thất vọng lau nước mắt:
"Chú cũng không biết bọn chúng làm công như thế nào trong hơn một năm nay, đó chính là 2000 tệ đó!"
"Chuyện rừng quýt vốn đã thiếu nợ 3000 rồi, lại thêm 2000 này, tổng cộng 5000 tệ!"
"Chú phải làm sao bây giờ? Cuộc sống sau này, còn sống thế nào!"
"Đậu Đậu còn nhỏ, Hoa Mẫn cũng đi rồi, Hoa Mẫn không muốn Tiểu Phi và Đậu Đậu nữa."
"Tiểu Hành, chú thật sự là không có biện pháp nào cả! Cuộc sống này phải làm sao đây!"
Lục Lập Hành nghe mà chấn kinh.
Tại sao lại nợ 2000 tệ?
Không phải nói, ra ngoài làm thuê để trả tiền sao?
Hắn nghi ngờ nhìn về phía Lục Tiểu Phi.
Lục Tiểu Phi đứng ở một bên, kìm nén bực bội, không nói tiếng nào.
Lục Lập Hành càng thêm nghi ngờ.
Dựa theo tính tình của Lục Tiểu Phi, thế mà cũng không giải thích?
Xem ra, số tiền kia cũng không đơn giản.
Khó trách người này sẽ tự sát.
5000 tệ có thể nói là con số trên trời đối với phần lớn người thôn Lục Gia.
Tiền kiếm được vốn cũng không nhiều, người một nhà gần như không biết vui chơi giải trí là gì.
Thấy Lục Kiến Quốc khóc thương tâm, Lục Lập Hành đành phải vỗ vỗ bờ vai của hắn:
"Chú đừng lo lắng, cháu sẽ bán khoai lang nhà chú trước, rồi thanh toán tiền sớm một chút cho chú."
"Được được, cám ơn Tiểu Hành."
Lục Kiến Quốc lần nữa lau nước mắt, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Lục Tiểu Phi ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
Lục Kiến Quốc lườm hắn một cái, lại nói chuyện với Lục Lập Hành vài câu liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà vào lúc này, Lục Lập Hành ngăn cản hắn:
"Anh Phi, nói chuyện không?"
Lục Tiểu Phi còn chưa lên tiếng, Lục Kiến Quốc đã ngăn ở giữa hai người:
"Không nên, không nên, Tiểu Hành, cháu đừng để ý đến cái tính khí này của Tiểu Phi. Hắn sẽ đánh người, đã nhiều năm như vậy rồi mà không hiểu chuyện chút nào!"
Lục Lập Hành khoát tay áo: "Không có chuyện gì, cháu có chuyện muốn hỏi anh Phi một chút. Lại nói, Đại Hoàng ở nhà, anh Phi đánh không lại nó."
Lục Tiểu Phi:…
Hắn liếc qua con chó vàng bên cạnh, khóe miệng có chút co quắp.
Hắn nghe nói, Đại Hoàng chính là con chó đánh lại bốn con lợn rừng.
Vậy hắn đúng là đánh không lại!
Nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm tức giận.
Đại Hoàng dường như cũng nghe hiểu lời của Lục Lập Hành. Nó nhanh chóng đi đến bên cạnh Lục Lập Hành, cắn cắn quần của hắn, sau đó neh răng, nhìn về phía Lục Tiểu Phi.
Lục Tiểu Phi:…
Chó này là đang bắt nạt người sao?
Hắn yên lặng lui về sau một bước.
"Được rồi, ba, con sẽ không động thủ, con cũng muốn nói chuyện với hắn một chút."
Lục Kiến Quốc thấy không khuyên nổi hai người, đành nói:
“Được, hai đứa trò chuyện đi, ba chờ con ở phía trước!"
"Nếu như con dám động vào Tiểu Hành, ba sẽ đánh gãy chân của con, để con lăn ra khỏi thôn Lục Gia!"
Lục Kiến Quốc nói xong thì thở phì phò rời đi!
Lục Tiểu Phi trừng mắt nhìn Lục Lập Hành và Đại Hoàng:
"Trò chuyện cái gì?"
------
Dịch: MBMH Translate