Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 170 - Chương 170 - Hắn Không Muốn Phá Hư Phần Mỹ Hảo Này

Chương 170 - Hắn Không Muốn Phá Hư Phần Mỹ Hảo Này
Chương 170 - Hắn Không Muốn Phá Hư Phần Mỹ Hảo Này

Lục Lập Hành quay người, lấy cho Lục Tiểu Phi cái ghế.

Lúc đặt ghế ở bên cạnh Lục Tiểu Phi, dọa cho Lục Tiểu Phi run lên một cái. Hắn lập tức lui về sau một bước.

Lục Lập Hành cũng không tức giận, hắn đẩy ghế về phía trước một chút:

"Ngồi đi."

Hắn lại quay đầu nhìn Đại Hoàng:

"Yên tâm đi, Đại Hoàng nhà tôi không cắn người."

Đại Hoàng yên lặng liếc Lục Tiểu Phi một cái, quay người ngủ tiếp.

Cố Vãn Thanh pha trà cho hai người, còn nhắc nhở Lục Lập Hành:

"Uống sớm một chút kẻ nguội, uống xong thì gọi em."

"Được, em cũng nghỉ ngơi thật tốt."

"Ừm."

Cuộc nói chuyện ôn nhu của hai người khiến cho Lục Tiểu Phi hơi sững sờ.

Trịnh Hoa Mẫn cũng từng có lúc đối với hắn như vậy.

Chỉ tiếc…

Tay của hắn nắm lại thật chặt, tim có chút đau. Hắn dứt khoát cúi thấp đầu, không nhìn bọn họ. Mấy động tác nhỏ này đều bị Lục Lập Hành nhìn ở trong mắt. Hắn ra hiệu cho Cố Vãn Thanh đi vapf trước, đưa chén trà cho Lục Tiểu Phi rồi mới nói:

"Anh Phi, có thể nói xem trong hơn một năm nay đã xảy ra chuyện gì không?"

Lục Tiểu Phi không nhận chén nước, cũng không nói chuyện. Lục Lập Hành để chén nước ở trước mặt hắn:

"Tôi có giải quyết tình hình khẩn cấp giúp anh."

Lục Tiểu Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Lập Hành với vẻ mặt không dám tin. Nhưng một lát sau, vẻ mặt của hắn lại ảm đạm xuống. Lục Tiểu Phi cười lạnh một tiếng, vẫn không có nói chuyện.

Lục Lập Hành biết hắn sẽ không tin tưởng, sau đó lại nói:

"Hai ngày nữa tôi sẽ lên trên trấn bán khoai lang, bán của nhà anh! Đến lúc đó, anh có thể đi xem tình huống làm ăn."

Lục Tiểu Phi bỗng nhiên ngẩng đầu: "Tôi không đi!"

Lục Lập Hành uống một ngụm trà, nghi ngờ hỏi:

"Tại sao? Chẳng lẽ là sợ gặp người nào sao?"

Lục Lập Hành nhớ tới việc nhìn thấy Trịnh Hoa Mẫn ở trên trấn trước đó, lại nhìn phản ứng của hai người. Giữa hai người này, nhất định đã xảy ra chuyện gì.

"Tôi có thể sợ gặp người nào? Cậu đừng nghĩ đến chuyện gài bẫy tôi nữa!"

Nếu như lại bị lừa, hắn xong thì không có gì, thế nhưng trong nhà phải làm sao bây giờ?

Lục Lập Hành cũng không vội hỏi. Hắn nói: "Anh không phải nói, muốn nhìn một chút xem tôi kiếm tiền thế nào sao? Không đi thì xem thế nào?"

Lục Tiểu Phi há hốc mồm, lập tức không nên lời. Hắn lại nắm chặt nắm đấm.

"Được, tôi đi!"

Coi như là chuyện cuối cùng vì ba mẹ đi!

Nếu như chuyện làm ăn này có thể thành công.

Chờ hắn không còn nữa, ba mẹ cũng coi như là có kế sinh nhai. Hắn cũng có thể yên tâm. Nếu như không làm được, hắn sẽ ra tay giúp một chút. Lục Tiểu Phi nghĩ như vậy.

Lục Lập Hành thấy hắn đã đồng ý thì lại nói:

"Anh Phi, còn có một vấn đề."

Lục Tiểu Phi ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.

Lục Lập Hành tiếp tục nói: "Nếu như chuyện bán khoai lang thành con, anh có thể bán rừng quýt cho tôi không?"

Lục Tiểu Phi lại giật mình. Sau đó, hắn cười khinh bỉ. Người này, quả nhiên không được!

Vừa rồi hắn còn tưởng rằng, Lục Lập Hành nói chuyện với giọng điệu như vậy thật sự có thể làm nên chuyện. Không nghĩ tới cuối cùng là đánh chủ ý lên rừng quýt. Lục Lập Hành này đúng thật ngốc.

Chẳng lẽ không nhìn ra rừng quýt đã biến hắn thành cái dạng gì rồi sao?

Còn dám tiếp nhận?

"Không thể!"

"Tại sao?"

"Không tại sao!"

Giọng điệu của Lục Tiểu Phi rất kiên quyết.

Từ khi nghe lời người ta vay tiền đầu tư rừng quýt kia, cuộc sống của hắn đã rớt xuống ngàn trượng, cuối cùng đi trên con đường hiện tại. Hắn mất hết vốn liếng, nhà cũng nát. Cho dù hắn có chướng mắt Lục Lập Hành thì cũng không muốn Lục Lập Hành đi theo vết xe đổ của hắn.

Lục Tiểu Phi nhìn ra, vợ Lục Lập Hành rất ỷ lại vào hắn. Hắn không muốn phá hư phần mỹ hảo nào, cho dù là giả cũng tốt.

Lục Lập Hành cũng không có tức giận, tiếp tục nói:

"Anh có đi xem qua rừng quýt kia chưa?"

"Chưa, sao thế?"

"Không có việc gì, có rảnh rỗi thì đi xem một chút đi!"

Lục Lập Hành biết mình nói cái gì cũng vô dụng. Hắn đã dùng nước linh trì cho cây quýt kia. Phía trên chắc là vẫn đang có quả. Nếu như hắn đi, có lẽ sẽ thay đổi ý nghĩ.

Lục Tiểu Phi lại hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Hắn cảm thấy Lục Lập Hành quả thực là đang nói nhảm. Lục Lập Hành cũng không tiếp tục nhiều lời với Lục Tiểu Phi. Hắn nói:

"Được rồi, anh Phi, ba ngày sau, chúng ta cùng đi lên thị trấn, anh có chuyện gì thì đi giải quyết trước đi!"

Bản vẽ của hắn tương đối đơn giản. Mua chút đồ, thu thập một chút, ba ngày là đủ rồi.

Ba ngày sau sẽ có thể khai trương.

Lục Tiểu Phi nghe thấy lời này thì đứng lên xoay người rời đi.

Trên đường đi, hắn nghĩ một lúc, vẫn là quay người lại nhắc nhở Lục Lập Hành:

"Làm ăn không biết có thể hỏi tôi!"

"Tôi cũng không phải là đang giúp cậu, dù sao đó là khoai lang nhà tôi!"

"Tuy tôi thất bại hết lần này đến lần khác, nhưng tôi có kinh nghiệm thất bại, cậu có lẽ dùng đến nó."

Lục Lập Hành nghe thấy lời này thì nở nụ cười:

"Được, cảm ơn anh Phi."

Lục Tiểu Phi lại hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.

Đại Hoàng vốn muốn ngủ, trông thấy cái tính xấu này của hắn liền mở mắt ra, muốn đuổi theo, Lục Lập Hành nhanh chóng kéo nó lại:

"Đại Hoàng, đừng làm rộn! Anh Phi không có ác ý."

Người này chỉ là tính khí hơi xấu một chút, còn thối hơn cả Lập Chính.

Nhưng mà nhớ tới kiếp trước, tại thời đại coi trọng vật chất kia, có rất nhiều người, bị cuộc sống mài đi góc cạnh, thất vọng, lo nghĩ, hậm hực, thậm chí là tự sát.

Lục Lập Hành cũng có thể hiểu được.

Có lúc, cuộc sống sẽ ép cho con người ta không thở nổi.

Nhưng nếu có người có thể kéo một tay, vượt qua thời khắc mấu chốt thì mọi chuyện sẽ tốt lên.

Lục Tiểu Phi về đến nhà.

Lục Kiến Quốc đang chơi đùa với Đậu Đậu ở trong sân.

Con chó bụ bẫm cọ qua cọ lại ở trong ngực Đậu Đậu khiến cho Đậu Đậu cười ha ha không ngừng.

Trông thấy Lục Tiểu Phi, Đậu Đậu ném Vượng Tài đi, lắc lư cười chạy tới:

"Ba ba, ba ba về rồi! Đậu Đậu nhớ ba."

Vượng Tài bị ngã chóng mặt, ý thức chủ nhân nhỏ của mình đã chạy mất. Nó cũng bước chân ngắn, lắc lư chạy theo.

Lục Tiểu Phi ôm lấy Đậu Đậu. Vượng Tài liền cọ tới cọ lui ở bên chân hắn.

Đậu Đậu thì dùng sức ôm lấy cổ của hắn, gương mặt có chút mát mẻ, cọ cọ trên mặt của hắn. Cọ cho Lục Tiểu Phi cảm thấy ấm áp. Đậu Đậu nhà hắn vẫn luôn ấm áp như vậy.

Vào ngày hắn trở về, tiểu gia hỏa này vẫn luôn ôm lấy cổ ông nội, hoảng sợ nhìn hắn.

Khi đó, lòng hắn vô cùng đau đớn. Nhưng bây giờ, nó đã không cần ông nội nữa mà luôn muốn mình ôm. Mỗi lần nhìn thấy mình, cũng đều vô cùng vui vẻ. Điều này khiến cho tâm trạng của Lục Tiểu Phi được thả lỏng.

Tiểu Đậu Đậu cọ đủ rồi, mới ủy khuất nói:

"Ba ba, lúc nào mẹ mới trở về vậy? Đậu Đậu cũng nhớ mẹ, Đậu Đậu muốn được mẹ ôm, muốn ăn bánh rán mẹ làm. Ông nội nói, mẹ làm bánh rán rất ngon ~ "

Lúc mấy người Trịnh Hoa Mẫn rời nhà, Đậu Đậu mới một tuổi rưỡi, ký ức về mẹ còn rất rất ít. Mọi chuyện đều là ông nội nói. Ký của của hắn đối với ba mẹ đều sắp biến thành nghe nói rồi.

Lòng Lục Tiểu Phi có chút chua xót.

Lục Kiến Quốc đang bận rộn bên cạnh cũng dừng động tác trong tay lại, vểnh tai chăm chú nghe bên này nói chuyện.

Lục Tiểu Phi trở về liền nói cho hắn biết, hắn và Hoa Mẫn đã ly hôn. Hoa Mẫn sẽ không trở về nữa.

Nhưng mà Lục Kiến Quốc lại không tin, lúc Hoa Mẫn và Tiểu Phi ở chung rất ít khi gây chuyện.

Lúc này mới ra ngoài một năm rưỡi, sao có thể nói ly hôn là ly hôn?

Hoa Mẫn căn bản không phải là loại người như vậy…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment