Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 171 - Chương 171 - Ra Ngoài, Bán Hàng

Chương 171 - Ra Ngoài, Bán Hàng
Chương 171 - Ra Ngoài, Bán Hàng

Nghe thấy vấn đề này, mũi Lục Tiểu Phi hơi chua chua. Hắn ôm Đậu Đậu ôm ở trong thật chặt.

"Chờ một khoảng thời gian nữa, mẹ sẽ về thăm Đậu Đậu."

"Thật sao?"

"Thật."

Tiểu gia hỏa không nhận ra tâm trạng của người lớn. Hắn cao hứng giơ cánh tay nhỏ lên, vui sướng vỗ tay:

"A a a, quá tốt rồi, Đậu Đậu muốn gặp mẹ."

"Quá tốt rồi ~ "

"Vượng Tài, mẹ sắp trở về rồi~ "

Trong lòng Lục Tiểu Phi cảm thấy vô cùng áy náy.

Lục Kiến Quốc thấy không nhận được đáp án. Hắn lắc đầu rồi đi làm việc của mình.

Buổi chiều, Lục Tiểu Phi dặn dò Lục Kiến Quốc chăm sóc Đậu Đậu, mình thì đi ra ngoài.

Sau khi đi đến một ngã rẽ, Lục Tiểu Phi sờ lên túi. Hắn đưa tay, móc hết tiền ở trong túi ra.

Đếm kỹ, còn có 1000 tệ.

Lục Tiểu Phi cất 500 tệ vào. Sao đó cầm 500 khối đi ra ngoài.

Hắn muốn đi trả 500 tệ này cho thân thích.

Để lại 500 tệ, coi như là phí sinh hoạt cho Đậu Đậu và ba mẹ sau này.

Còn về 3500 còn lại…

Chờ mình chết rồi, đại khái sẽ xong hết mọi chuyện.

Sau khi trả nợ, Lục Tiểu Phi mới trở về nhà.

Mấy ngày nay, hắn đều an tĩnh ở nhà, chăm chú chiếu cố Đậu Đậu.

Ba ngày thoáng một cái đã qua.

Rất nhanh đã đến ngày Lục Lập Hành nói đi bán khoai lang.

Lục Tiểu Phi đến Lục gia từ sớm.

Mà một ngày này, Lục Lập Hành để Chu Ngọc Hà ở nhà đưa Thiên Thiên đến trường. Mình và Lục Lập Vĩ thì thuê cái xe, kéo một xe khoai lang lớn, chuẩn bị tiến về thị trấn.

Khoai lang này được Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân đào từ hôm qua. Lục Tiểu Phi trông thấy cái xe này thì có chút chấn kinh.

"Một xe này chắc cũng tầm 300 kg?"

Lục Lập Hành nói: "500 kg!"

Lục Tiểu Phi hơi sững sờ.

"Bán hết được từng này sao?"

"Thử một chút chẳng phải là sẽ biết!"

Lục Tiểu Phi không nói tiếp nữa, mà là cùng mọi người lên xe.

Thấy Lục Lập Hành lại muốn đi, Đại Hoàng đang ngủ say nghe tiếng động lập tức đứng lên, sau đó lao về phía bên này. Nó cắn một cái vào ống quần của Lục Lập Hành:

"Gâu ~ "

Đi làm gì đó ~

Thế mà không mang theo Cẩu gia ~

Lục Lập Hành bất đắc dĩ nói:

"Đại Hoàng, tao cũng muốn mang mày, nhưng mà cảnh sát Trương ở trên thị trấn, hắn nói nếu mày mà đi thì sẽ không cho mày về nữa! Phải ở lại làm việc cho cục công an bọn họ."

Đại Hoàng:…

Nó lập tức buông ống quần của Lục Lập Hành ra, sau đó quay người, dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía sân, cũng không thèm nhìn Lục Lập Hành một cái nào.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ cười cười.

Cố Vãn Thanh lại đi tới, đứa cho Lục Lập Hành một đống ăn, sau đó mới yên tâm trở về phòng.

Sau khi chào tạm biệt với tất cả mọi người, Lục Lập Hành ra hiệu cho Lục Lập Vĩ:

"Anh cả, nói với tài xế là có thể đi rồi!"

"Được!"

Xe chậm rãi khởi động.

Lục Tiểu Phi ngồi cùng một chỗ với bọn họ, nhìn sang Lục Lập Hành ở bên cạnh rồi nhíu mày.

Từ khi mình trở về cho đến nay, hình như chưa từng thấy Lục Lập Hành phát cáu lần nào!

Con hàng này thật sự đã thay đổi vì nàng dâu rồi sao?

Hắn lại nhìn khoai lang dưới chân. Lục Tiểu Phi không thể không thừa nhận, khoai lang này đúng là không tệ. Nhưng hắn vẫn không tin, cái này khoai lang có thể bán được bao nhiêu tiền.

Hơn một năm nay, hắn đã buôn bán vô số thứ ở bên ngoài. Nhưng mỗi một lần đều trải qua long đong, đến cuối cùng còn thiếu chút hại Hoa Mẫn…

Lục Tiểu Phi nghĩ tới đây, lại nắm tay thật chặt.

Hoa Mẫn chắc là đã đến một chỗ rất xa rồi?

Đi thôi!

Càng xa càng tốt.

Trên thị trấn.

Trần Minh Thuận hôm nay cũng đưa Nha Nha đến trường học. Hắn đi xuống lầu từ thật sớm, nhìn về phía mặt tiền nhỏ nhà mình.

Sau khi cho Lục Lập Hành thuê cửa hàng nhỏ, hắn cũng chưa từng vào xem.

Anh cả của Lục Lập Hành đã giày vò ở trong đó ba ngày, sắp bắt đầu buôn bán.

Hắn luôn cảm thấy tâm lý không vững vàng.

Lúc này, bọn họ còn chưa tới.

Trần Minh Thuận đi hai vòng tại cửa ra vào, tự hỏi một hồi xem có nên tìm một số bạn bè của mình đến làm khách, mua chút đồ mà Lục huynh đệ bán hay không.

Trần Minh Thuận còn nhớ rõ, mấy người thuê cửa hàng của hắn trước đó lúc khai trương đều vô cùng quạnh quẽ. Trần Minh Thuận không muốn để cho Lục Lập Hành tái diễn trường hợp như vậy.

Hắn kéo ông chú bên cạnh, bắt đầu lên kế hoạch về chuyện này.

Ông chú nghe Trần Minh Thuận miêu tả thì kinh ngạc nói:

"Đó chính là người cứu Nha Nha sao, vậy thì đúng là cần phải giúp đỡ! Ông chờ một chút, tôi sẽ đi gọi đám bạn già của tôi, để bọn hắn đều đến. Cho dù tiểu tử này bán cái gì thò đều để bọn họ mua một chút."

"Được được được, tôi lão đại ca quen biết nhiều người mà, cảm ơn lão đại nhiều."

Chờ người rời đi, Trần Minh Thuận cũng chuẩn bị đi gọi mấy người.

Đúng lúc này, hắn trông thấy một chiếc xe ba bánh lớn hướng về phía bên này. Trên xe chính là hai anh em Lục Lập Hành, Lục Lập Vĩ và một thanh niên xa lạ.

Trần Minh Thuận thấy thế thì nhanh chóng chạy tới:

"Ai u, tôi nói này Lục tiểu huynh đệ, cậu đây là đang làm gì vậy? Ngồi cao như vậy, rất dọa người đó! Mau xuống đây, mau xuống đây!"

Lục Lập Hành tung người một cái, nhảy xuống từ trên xe.

"Không cần lo lắng đâu chú Trần, không có chuyện gì, chúng cháu có chừng mực!"

Trong con đường núi này, không có cảnh sát giao thông quản. Ngồi xe ba bánh đến là biện pháp nhanh nhất.

Đi xe đạp thật sự là quá chậm. Cho nên, sau khi chất khoai lang xong, ba người bọn họ đều tự tìm vị trí rồi bò lên. Đương nhiên, biện pháp này không được khuyến khích dùng. Nhưng bây giờ, Lục Lập Hành cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

"Được được được, ai, mấy thanh niên các cậu đúng thật là! Cậu đây là bán cái gì đó? Sao lại là một xe lớn như vậy… khoai lang?"

Trần Minh Thuận rất là mờ mịt. Hắn lần đầu tiên trông thấy người bán khoai lang. Hơn nữa còn là khoai lang lớn như vậy. Hiện tại, các nhà các hộ hầu như đều có khoai lang. Tuy nói sản lượng hàng năm không tốt, nhưng người trên thị trấn cũng không cần lo lắng về chuyện ăn uống.

Không có khoai lang, cũng có thể dùng thức ăn khác để thay thế.

Lục huynh đệ nghĩ như thế nào mà lại đi bán khoai lang?

Nhưng hắn đã nói vậy, Trần Minh Thuận cũng không có phản bác gì. Lúc này, hắn càng kiên định với quyết tâm đi tìm người tới làm khách của mình.

"Tới tới tới, tôi dỡ hàng giúp các cậu!"

"Được, cảm ơn chú Trần."

Sau khi nói xong, Lục Lập Hành đưa ánh mắt nhìn về phía Lục Tiểu Phi đang đứng không liên tiếng ở bên cạnh.

"Anh Phi, đến làm việc!"

Lục Tiểu Phi liền giật mình: "Hả? Tôi?"

"Đúng, anh!"

Lục Tiểu Phi có chút tức giận: "Tôi chỉ là đến nhìn xem có thể bán hay không, tôi cũng không phải là nhân viên của cậu!"

Lục Lập Hành: "Đây là khoai lang của nhà các người!"

Lục Tiểu Phi:…

Hắn lại không phản bác được, đành phải vén tay áo lên đi làm việc.

Lục Lập Hành lúc này mới hài lòng.

Đối với loại người không có hy vọng đối với cuộc sống như này, nhất định phải cho hắn biết được mình vẫn còn rất hữu dụng.

Cho nên, Lục Lập Hành sẽ không khách sáo đối với việc sai sử Lục Tiểu Phi.

Lúc này, Lục Lập Vĩ đã mở cửa tiệm ra.

Trần Minh Thuận ôm lấy mấy củ khoai đỏ thẫm, đi vào trong tiệm.

Khi đi đến cửa tiệm, hắn ngây dại…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment