Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 172 - Chương 172 - Vừa Đoạt Liền Không Còn, Lục Tiểu Phi Chấn Kinh

Chương 172 - Vừa Đoạt Liền Không Còn, Lục Tiểu Phi Chấn Kinh
Chương 172 - Vừa Đoạt Liền Không Còn, Lục Tiểu Phi Chấn Kinh

Cửa hàng nhỏ rất sạch sẽ, được chia thành mấy khu vực. Trong đó, khu rau xanh và khu hoa quả, lại được chia thành mấy ô vuông. Mà một bên khác là một cái thùng rỗng lỡn. Giá đỡ bên cạnh được đặt rất nhiều cây xanh.

Lục Lập Hành chỉ chỉ vào một khoảng không rồi nói:

"Nơi này về sau sẽ bán khoai lang, còn về những chỗ khác, có rau xanh mới thì sẽ bổ sung vào sau!"

"Khu hoa quả…chờ mua được rừng quýt của anh Phi thì chúng ta sẽ bắt đầu bán quýt!"

Lục Lập Hành đã sớm quy hoạch xong.

Lục Tiểu Phi nghe thấy lời này thì yên lặng liếc mắt:

"Còn đang nằm mơ à, cậu vẫn nên bán hết đống khoai lang này đi đã rồi nói sau!"

Lục Lập Hành không có trả lời hắn, trực tiếp chỉ chỉ vào đống khoai lang bên cạnh, nói:

"Anh Phi, chuyển đống khoai lang kia qua đi!"

Lục Tiểu Phi:…

Hắn phát hiện, chính mình đã thành tiểu đệ của Lục Lập Hành, hơn nữa còn không thể phản bác. Cảm giác này thật đúng là…

Hắn đành phải ngoan ngoãn chuyển khoai lang qua.

Không bao lâu sau, đã lấp đầy được một nửa.

Lục Lập Hành lúc này mới hài lòng: "Anh Phi, làm rất tốt, anh đúng là hạt giống làm việc tốt."

Lục Tiểu Phi yên lặng lau mồ hôi:

"Đó là đương nhiên, đương nhiên là mạnh hơn cậu nhiều!"

"Ừm, đúng là mạnh hơn tôi nhiều."

Chờ sau khi dọn khoai lang lên, Lục Lập Hành bóp chuẩn thời gian.

Mười giờ, khai trương.

Lục Lập Vĩ vui vẻ đốt pháo tại cửa ra vào.

Chỉ chốc lát sau, đã thu hút một số hàng xóm láng giềng tới. Nhưng mà sau khi trông thấy bọn họ bán khoai lang, cả đám đều lắc đầu rời đi.

Lục Tiểu Phi đứng ở bên cạnh cười lạnh:

"Thấy không, chỉ có người không kiến thức ở trên núi mới có thể mua khoai lang, trên thị trấn gần như là không ai mua."

"Đến các thành thị lớn, người ta còn không thèm nhìn một chút!"

"Lục Lập Hành, khoai lang này sẽ không bán được!"

Lục Lập Hành cũng nghĩ đến vấn đề này. Hắn đang định trực tiếp cắt khoai lang ăn thử để thu hút khách hàng.

Một nhóm mười người bác trai bác gái bỗng nhiên lao đến.

"Ai nha, chỗ này bán cái gì vậy? Náo nhiệt như thế?"

"Tôi xem một chút, tôi xem một chút!"

Phía sau của bọn hắn, là ông chú bán đồ ăn tại cửa cửa ra vào.

Người kia có lẽ là sợ hãi bị Lục Lập Hành phát hiện, lúc này đang chuẩn bị len lén chạy đi.

Lục Lập Hành:…

Đây chính là cái gọi là kẻ lừa gạt sao?

Lục Tiểu Phi bên cạnh đã nhìn không được nữa. Hắn cười nói: "Các bác trai bác gái à, nơi này bán khoai lang!"

Hắn cho rằng sau khi mình nói xong thì đám bác trai bác gái này sẽ rời đi.

Nào biết rõ, một người trong đó cả kinh nói:

"Khoai lang? Sẽ không phải là khoai lang ăn cực kỳ ngon của thôn Lục Gia đó chứ?"

Mọi người nghi hoặc: "Đó là cái gì?"

"Chính là khoai lang ở thôn Lục Gia vô cùng nổi tiếng gần đây. Thân thích nhà tôi sống ở thôn Chu Thụ Câu cũng mua về, bởi vì ăn ngon, còn đưa cho tôi một chút. Mùi vị đó chính là khoai lang ngon nhất mà tôi từng được ăn!"

"Khoai lang kia ngọt hệt như hoa quả, vừa thơm vừa ngon. Tiểu tử, các cậu là người thôn Lục Gia sao?"

Lời này là đang hỏi Lục Tiểu Phi. Hắn chỉ đành gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy khoai lang này chính là của nhà các cậu sao?"

Lục Tiểu Phi lại gật đầu một cái: "Đúng vậy!"

"Quá tốt rồi, quá tốt rồi, cho tôi 25 kg!"

"Lúc trước sau khi ăn hết tôi còn suy nghĩ đến việc đến thôn Lục Gia để mua đó, không nghĩ tới tôi còn chưa đi mà các người đã đến thị trấn rồi!"

"Ai nha, không nên, không nên, 25 kg không đủ, tôi lấy 40 kg, 20 kg vàng, 20 kg đỏ. Một mao tiền nửa kg đúng không?"

"Tiểu tử, còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh cân cho tôi đi!"

Lục Tiểu Phi đành phải bất lực nhìn về phía Lục Lập Hành. Lục Lập Hành chỉ về phía khoai lang và cân phía sau hắn:

"Anh Phi, nhanh cân khoai lang cho bác gái."

Lục Tiểu Phi:…

Hắn đành phải yên lặng cân khoai cho bác gái.

Mắt thấy bác gái thật sự muốn mua nhiều như vậy. Trần Minh Thuận nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho ông chú đứng ở cửa một cái. Ông chú kia đi tới, vội vàng giật giật tay áo của bác gái:

"Lão Lưu, Lão Lưu, bà đừng kích động, 40 kg, đây chính là tám tệ đó!"

Lão Lưu này vừa rồi còn không muốn đến đây, là hắn cho năm mao tiền mới bằng lòng đến cho đủ nhân số. Hiện tại sao lại không lý trí như thế!

"Ai nha, tôi biết, ông đừng cản tôi. Tôi không phải là mua vì gom góp đơn cho ông. Khoai thật sự rất ngon, nếu như ông nói trước với tôi là người thôn Lục Gia đến bán khoai lang thì tôi đã tới từ lâu rồi! Trả ông năm mao tiền, tôi từ bỏ!"

Bác gái Lưu nói xong, trực tiếp đưa năm mao tiền cho ông chú. Ông chú vội vàng cất năm mao tiền vào, vẻ mặt có chút xấu hổ:

"Chuyện là, Lục Lập Hành đúng không? Tôi thực ra… Tôi…Đây đều là chủ ý của Lão Trần, không thể trách tôi được!"

Lục Lập Hành bất đắc dĩ cười cười: "Cám ơn, các người vừa rồi đã bỏ ra bao nhiêu tiền? Là một người năm mao sao? Chú Trần, lát nữa cháu sẽ trả tiền lại cho chú!"

Trần Minh Thuận đành phải vui vẻ cười:

"Đừng đừng đừng!"

Hắn lúc này chỉ cảm thấy lo lắng của mình vừa rồi có chút dư thừa.

Chờ bác gái Lưu mua 40kg và trả tiền. Lục Tiểu Phi mới ý thức được, khoai lang này cứ như vậy mà bán đi!

Hơn nữa, còn là 40 kg trong một lần.

Vậy 500 kg khoai lang kia, dường như cũng không cần quá nhiều người mua cũng có thể bán xong!

Lục Tiểu Phi khiếp sợ nhìn về phía Lục Lập Hành. Mấy người khác thấy bác gái Lưu mua nhiều như vậy, lập tức cũng hào hứng:

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!"

"Tôi muốn 50 kg!"

"Tôi cũng vậy! Lão Trần, trả ông năm mao tiền!"

"Trả ông, đều trả cho ông hết, chúng tôi từ bỏ, chúng tôi muốn mua khoai lang!"

Chờ cân đến người thứ năm, khoai lang trong cửa hàng đã bán xong.

Lục Tiểu Phi cầm năm mươi mấy tệ trong tay, có chút mờ mịt. Mới không đến một giờ, tốc độ kiếm tiền này có phải là quá nhanh rồi hay không?

Thế nhưng, chuyện này vẫn chưa xong.

Mấy bác trai bác gái không mua được đều vô cùng bất mãn:

"Tiểu Lục à, hết rồi sao?"

"Nhanh nhanh nhanh, nhanh lấy hàng tồn kho ra, chúng tôi sẽ mua hết!"

Lục Lập Hành đành phải ra hiệu cho Lục Lập Vĩ và Lục Tiểu Phi chuyển đống khoai lang còn lại trên xe vào.

Lần này, lại bán một giờ, toàn bộ đã bán xong.

Tổng cộng bán được một trăm lẻ ba tệ.

Lục Lập Hành cố ý để tất cả số tiền vào trong tay của Lục Tiểu Phi.

Lục Tiểu Phi lấy tiền, lòng tràn đầy cảm giác không chân thật.

Nhìn bên ngoài khách hàng còn đang nối liền không dứt, Lục Lập Hành khách sáo nói:

"Thật sự xin lỗi mọi người, khoai lang hôm nay đã bán xong, nếu còn muốn thì ngày mai lại đến!"

"Chúng tôi sẽ mở bán vào đúng 9 giờ sáng, một ngày một xe."

"Bán xong liền về nhà, tới trước được trước, mọi người nhớ đến sớm một chút để xếp hàng."

Mọi người nghe thấy lời này thì liên tục gật đầu:

"Được, vậy ngày mai tôi sẽ đến sớm một chút!"

"Tiểu tử, cậu phải giữ lời đó!"

"Chúng tôi còn có nhiều người chưa mua được đây này!"

Lục Lập Hành mỉm cười đáp lại từng người.

Lần này trở về, có lẽ nên thương lượng với người trong thôn một chút mới được. Tưới nước cho tất cả khoai lang trong ruộng của bọn họ rồi bán lấy tiền.

Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi, trong đám người, không biết là ai hô to một câu:

"A? Đây không phải là tiểu tử bán quýt sao?"

"Không nghĩ tới khoai lang của cậu cũng tốt như vậy! Quýt còn bán không?"

Nghe thấy lời này, Lục Tiểu Phi bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Quýt?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment