Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 173 - Chương 173 - Có Chuyện Gì Xảy Ra Với Quýt Vậy

Chương 173 - Có Chuyện Gì Xảy Ra Với Quýt Vậy
Chương 173 - Có Chuyện Gì Xảy Ra Với Quýt Vậy

Lục Lập Hành nghe thấy thế liền cười, nói:

"Quýt thì phải trễ hơn một chút, trước đó đã nói là nửa tháng."

"Ồ, chia thành nửa tháng nửa tháng, không ngờ tên nhóc cháu bán khoai lang giỏi như thế, cửa tiệm này của cháu sau này còn bán những thứ khác nữa à? Đến lúc đó nhớ thông báo một tiếng để chú đến mua, chú ở phía tây của thị trấn, bảo ông Trần đến nói với chú là được."

"Được, chắc chắn sẽ thông báo cho chú biết."

Tạo dựng được danh tiếng thì việc buôn bán sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Trần Minh Thuận thấy thế, vui vẻ nói:

"Tôi sẽ báo cho mọi người, mọi người nhớ phải tuyên truyền cho tôi đó!"

Địa phương của bọn họ khá nhỏ, việc truyền tin không quá thuận tiện, phần lớn đều dựa vào việc truyền miệng.

Trong đó, nhân vật bác gái là nhân vật có khả năng truyền tin nhanh nhất.

Tuy là những món mà Lục Lập Hành bán đều là thứ tốt, nhưng nếu như không được tuyên truyền, thì có bán thứ gì cũng là vô dụng.

Trần Minh Thuận dốc toàn bộ khả năng của mình ra để giúp sức cho Lục Lập Hành.

"Không thành vấn đề, có thứ tốt như này, chú không cho phép những người bạn bè của mình không biết tới nó."

Cái gọi là bạn bè chính là những người đánh bài chung với ông.

Nhóm người sống ở thị trấn giàu hơn người sống trong núi một chút.

Lúc rảnh rỗi, bọn họ sẽ tụ tập lại với nhau để chơi bài.

Lục Lập Hành vô cùng cảm kích.

"Cảm ơn chú Trần."

"Ha ha, khách khí với chú làm gì, người cần phải nói cảm ơn là chú mới phải."

Sau khi bán hết khoai lang, mọi người cũng dần tản ra.

Lục Tiểu Phi nhìn đồng hồ, vừa đúng 12 giờ.

Tính từ lúc bọn họ mở hàng tới bây giờ chỉ mới có hai tiếng trôi qua, bọn họ đã kiếm được hơn 100 tệ. Trừ đi tiền thuê nhân viên, tiền xe và một số chi phí khác, thì trong ngày hôm nay, Lục Lập Hành đã lời được bảy, tám mươi tệ.

Mà anh và Hoa Mẫn đi ra ngoài làm công hơn năm nay, số tiền lời bọn họ tích góp được trong một tháng cũng chỉ có 200 tệ.

Tốc độ này thật sự là đáng sợ.

Lục Tiểu Phi cảm thấy có chút không chân thật.

Lục Lập Hành này thật sự là Lục Lập Hành mà anh biết sao?

"Đi thôi, giữa trưa rồi, đi ăn cơm."

Lục Lập Hành vỗ vỗ bả vai Lục Tiểu Phi.

Sau đó hắn lại quay đầu gọi Trần Minh Thuận và những người ở cửa ra vào:

"Tất cả mọi người cũng đi cùng đi, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gầy dựng sự nghiệp, nhờ có sự trợ giúp của mọi người mà mọi chuyện đều thuận lợi, cháu mời mọi người ăn một bữa thật ngon. Chú Trần, chú dẫn theo cả Nha Nha nha."

Hắn đã nói như thế rồi, Trần Minh Thuận cũng chẳng thể từ chối, cho nên trực tiếp đồng ý:

"Được, chúc mừng."

"Chúc mừng."

Lục Lập Hành và Lục Lập Vĩ đi hai bước.

Lúc này bọn họ mới ý thức được việc Lục Tiểu Phi không có đuổi theo.

Lục Lập Hành quay đầu lại định gọi anh theo.

Hắn chưa kịp nói, thì Lục Tiểu Phi đã nói:

"Lục Lập Hành, có chuyện gì xảy ra với quýt vậy?"

Lục Lập Hành khẽ nhíu mày.

"Anh Phi, anh không đi tới rừng quýt của nhà mình à?"

"Không có đi."

Rừng quýt kia đối với Lục Tiểu Phi mà nói là một chuyện đau.

Vừa nhắc tới nó anh đã cảm thấy không thoải mái.

Cho nên, trước đó anh hoàn toàn không để trong lòng việc trước đó Lục Lập Hành đã bảo anh đi tới đó.

Lục Tiểu Phi vẫn luôn hy vọng, lúc bản thân mình vào trong rừng quýt một lần nữa, đó sẽ là lúc mọi chuyện kết thúc.

Nhưng mà, bây giờ nghe Lục Lập Hành hỏi như vậy, cùng với phản ứng lúc nãy của mọi người.

Hắn có hơi khiếp sợ:

"Quýt mà cậu bán là quýt được hái trong rừng quýt của tôi?"

Lục Lập Hành không phản bác"

"Đúng vậy!"

"Loại quýt đó vậy mà cũng có người muốn mua ư?"

Lúc quýt Lâm Cương bắt đầu kết quả là lúc Lục Tiểu Phi tràn đầy hy vọng, nhưng không ngờ đó lại là thời điểm cho anh một đòn trí mạng.

Toàn bộ số quýt đó đều không thể ăn.

Mối làm ăn đã được thương lượng xong trước đó cũng vì thế mà hủy bỏ.

Anh cũng vì vậy mà phải gánh số tiền vi phạm hợp đồng rất lớn.

Một giấc mộng tan thành mây khói.

Anh tỉnh mộng, nhưng lại phải trả nợ cho giấc mộng ấy.

Vì vậy mà anh mới đi ra ngoài làm công.

Nhưng mà chuyện này không hề thuận lợi một chút nào cả, Lục Tiểu Phi nhớ tới chuyện đó, lại cảm thấy trái tim và đầu mình vô cùng đau đớn.

Lục Lập Hành đợi Lục Tiểu Phi tới hỏi, nếu như hắn nói thẳng ra, Lục Tiểu Phi nhất định sẽ cho là hắn đang gạt anh.

Nhưng nếu như là do đối phương chủ động hỏi, thì tính chất sẽ thay đổi.

"Nghiêm túc mà nói thì cũng không thể xem là có người muốn mua số quýt kia, quýt trong rừng quýt thật sự không thể ăn được."

"Vậy cậu..."

"Anh Phi đã nghe chú Kiến Quốc nói về phân bón của tôi chưa?"

Lục Tiểu Phi gật đầu một cái.

Ngày đầu tiên anh quay về đã nghe Lục Kiến Quốc lải nhải liên miên ở bên tai của mình rằng Lục Lập Hành rất có tiền đồ, nói Lục Lập Hành đã kiếm được bao nhiêu tiền, nói Lục Lập Hành tự mình nghiên cứu và chế tạo ra một loại phân bón có tác dụng vô cùng lợi hại.

Ví dụ điển hình chính là củ khoai lang vừa to vừa ngon kia!

Ông ấy bảo Lục Tiểu Phi phải đi theo Lục Lập Hành để học tập.

Còn bảo rằng vợ của Lục Lập Hành muốn ăn quýt, cho nên ông mới bảo Lục Lập Hành đi tới rừng quýt của anh để hái quýt, xem thử xem có ăn được hay không.

Nhưng mà, Lục Tiểu Phi sao có thể tin được những lời đó chứ?

Từ nhỏ tới lớn, Lục Lập Hành là người như thế nào anh còn không biết sao?

Mặc dù đã đi xem vườn khoai lang, nhưng mà anh vẫn chỉ cảm thấy là do Lục Lập Hành tốt số.

Còn anh thì khác, anh chính là số con rệp.

"Tôi biết, nhưng mà loại phân bón đó không phải được dùng cho khoai lang sao?"

Lục Lập Hành nói:

"Đúng vậy, ban đầu đúng là dùng nó để thúc đẩy sự phát triển của khoai lang, nhưng mà hôm nay, Vãn thanh nói muốn ăn quýt, cho nên tôi đi hỏi chú Kiến Quốc."

"Chú Kiến Quốc bảo tôi đi xem thử đi, tôi thử dùng loại phân bón kia, không ngờ rằng nó lại có tác dụng với cây quýt!"

"Tôi thử cho phân bón xuống một gốc quýt, sau đó quýt ở trên cây đó đã có thể ăn được, hơn nữa còn vừa to vừa ngọt."

"Tôi nghĩ có lẽ rằng sẽ có người mua loại quýt này? Như thế thì tôi có thể giúp nhà anh giải quyết khó khăn hiện tại, đồng thời còn có thể kiếm được tiền, cho nên tôi hái một túi quýt đi lên thị trấn bán, hiệu quả đúng là rất tốt!"

"Anh Phi, anh cũng biết tôi không phải là một người có tấm lòng Bồ Tát, tôi không có ý định sẽ bán loại phân bón của mình!"

"Cho nên, anh Phi à, anh có muốn suy nghĩ một chút về chuyện bán rừng quýt cho tôi không?"

Với một người có tính cách như Lục Tiểu Phi, trực tiếp cho anh, anh sẽ cảm thấy đó là bố thí, chắc chắn sẽ không chấp nhận.

Hơn nữa, mặc dù Lục Lập Hành muốn cứu người, nhưng hắn cũng muốn kiếm tiền. Cái rừng quýt này nói không chừng sẽ mang tới số lợi nhuận rất lớn.

Lục Tiểu Phi bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Mặt mũi tràn đầy sự khiếp sợ:

"Nó cũng có tác dụng với rừng quýt?"

"Đúng thế, chiều về anh đi xem thử đi!"

Lục Tiểu Phi không nói gì cả, cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

Lục Lập Vĩ thấy thế liền đi lên phía trước, thêm mắm dặm muối nói:

"Đúng đúng, quả quýt kia ăn rất ngon, Tiểu Hành nói là hái được ở trên núi, anh còn suy nghĩ xem ở địa phương của chúng ta chỗ nào có quýt, thì ra là quýt của nhà Tiểu Phi!"

"Tiểu Phi, em thật sự nên nếm thử, đây chính là quả quýt ngon nhất mà anh được ăn từ trước tới nay!"

Trong lúc bọn họ nói chuyện, mọi người đã đi tới tiệm cơm.

Lục Lập Hành gọi vài món ăn.

Mọi người vui vẻ dùng bữa.

Trong bữa tiệc.

Ai nấy cũng cười cười nói nói không ngừng, chỉ có Lục Tiểu Phi là im lặng, lẳng lặng ngồi ăn đồ ăn.

Lục Lập Hành không quấy rầy anh, chuyện này có sự tác động rất lớn, anh cần phải có thời gian để tiêu hóa nó.

Ăn cơm xong.

Lục Lập Hành đi tính tiền.

Bữa cơm này tổng cộng 20 tệ.

Nếu như đặt việc này vào thời điểm trước kia, Lục Lập Hành chắc chắn không nỡ, nhưng hiện tại đã khác.

Hắn rút tiền ra, chuẩn bị quay người rời đi.

Sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng:

"Lục Lập Hành".

Lục Lập Hành quay đầu lại, hắn thấy Trịnh Hoa Mẫn đang nắm chặt hai tay, nhìn hắn, cô có chút khẩn trương.

"Có thể tâm sự được không? Đừng để Tiểu Phi nhìn thấy."

Lục Lập Hành nhìn về phía bàn ăn.

Lục Tiểu Phi vẫn đang cúi đầu trầm tư.

Lục Lập Hành nói:

"Được, chị Hoa Mẫn, chúng ta đi cửa nhỏ đi, đi ra bên ngoài lại nói!"

"Được."

Trịnh Hoa Mẫn gật đầu.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment