Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 174 - Chương 174 - Rốt Cuộc Thì Mấy Người Bị Sao Vậy

Chương 174 - Rốt Cuộc Thì Mấy Người Bị Sao Vậy
Chương 174 - Rốt Cuộc Thì Mấy Người Bị Sao Vậy

Hai người đi ra ngoài cửa, tìm một cái ngã rẽ khuất tầm mắt người khác.

Trịnh Hoa Mẫn cúi đầu, xoắn quýt một lúc vẫn không nói ra được lời nào cả.

Lục Lập Hành không thể làm gì khác ngoài việc mở miệng nói trước:

"Có chuyện gì vậy chị Hoa Mẫn? Anh Phi có ở đây đó, chị không đi gặp anh ấy hả?"

"Không!"

Trịnh Hoa Mẫn trực tiếp từ chối.

Cô ngẩng đầu lên, sau đó lập tức muốn quỳ xuống trước mặt Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành nhanh chóng cản cô lại:

"Chị Hoa Mẫn, chị bị sao vậy?"

Nước mắt Trịnh Hoa Mẫn lập tức rơi xuống.

"Lục Lập Hành, lúc nãy chị có nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người. Em vừa có thể bán khoai lang, vừa có thể bán quýt, tính tình của Tiểu Phi có hơi nóng nảy, em đừng chấp nhặt với Tiểu Phi. Chị xin em hãy giúp đỡ Tiểu Phi một chút, nhất định phải mua lấy rừng quýt ấy, cái rừng quýt ấy ở trong tay Tiểu Phi chẳng có tác dụng gì cả!"

Lúc nãy, Trịnh hoa Mẫn đứng cách bọn họ không xa, cho nên cô đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa bọn họ.

Cô nhớ tới dáng vẻ tức giận lúc trước của Lục Tiểu Phi khi nói đến Lục Lập Hành lập tức cảm thấy vô cùng lo lắng.

Cuối cùng cô vẫn quyết định tự mình đi nói chuyện với Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành có hơi bất ngờ, nhìn bộ dạng hiện tại của hai người bọn họ, bọn họ chắc hẳn là còn rất yêu nhau.

Chẳng lẽ là do mâu thuẫn gì đó cho nên mới chia tay?

"Em biết rồi, về chuyện mua rừng quýt, anh Phi vẫn còn đang suy nghĩ. Chị Hoa Mẫn, hay là chị đi khuyên anh ấy đi?"

Lục Lập Hành quyết định tìm cách khiến Trịnh Hoa Mẫn nói ra sự tình là như thế nào. Phải tìm ra được điểm mấu chốt thì mới giúp được hai người bọn họ.

Trịnh Hoa Mẫn nghe thấy thế liền uể oải, cúi đầu:

"Chị không thể đi được, nếu như chị đi thì anh ấy sẽ càng tức giận hơn nữa, anh ấy...anh ấy không muốn nhìn thấy chị."

Lục Lập Hành khó hiểu:

"Tại sao? Chị Hoa Mẫn, em nghĩ chị chắc cũng đã nhìn ra được rằng cảm xúc của anh Phi có chút không ổn, chị phải nói thật với em thì em mới có thể giúp anh ấy được."

Trịnh Hoa Mẫn gật đầu.

Một lúc sau, cô chậm rãi nói:

"Tiểu Phi không cần chị nữa, anh ấy muốn ly hôn với chị! Anh ấy nhìn thấy chị liền cảm thấy chán ghét, bảo chị cút, còn mua cho chị một tấm vé xe lửa đi tới một nơi rất xa."

"Chị...chị không đi, chị lén quay về cùng với anh ấy, chị chỉ là muốn nhìn anh ấy và Đậu Đậu một lát mà thôi."

"Chị không an tâm."

Trịnh Hoa Mẫn hít mũi một cái, nhỏ giọng nói.

"Trước đây, anh ấy bị người khác lừa đầu tư rừng quýt kia, không ngờ rằng rừng quýt kia chẳng cho ra quả nào cả."

"Ba ngàn tệ kia cũng đã đưa cho người ta, không tìm lại được."

"Chị và anh ấy không còn cách nào khác, chỉ có thể đi ra ngoài làm công. Đi tới tỉnh thành, anh ấy đi làm thợ trong một nhà máy, còn chị thì đi làm giúp việc cho gia đình người khác. Khoảng thời gian đó thực ra không tệ."

"Năm đầu tiên, ngoại trừ tiền ăn của hai người ra, chúng ta đã tiết kiệm được hai ngàn tệ. Lúc đó, hai người tụi chị đã nghĩ rằng chỉ cần làm thêm nửa năm nữa là có thể quay về, trả hết nợ rồi."

"Có điều, hai tháng trước, chị vì muốn kiếm nhiều thêm một chút, mà ở lại nhà của chủ trong suốt một tuần lễ! Lúc chị trở lại mới biết rằng Tiểu Phi đánh nhau với người ta, còn đánh người ta nhập viện, phải bồi thường hơn hai ngàn tệ."

"Tất cả tiền tiết kiệm của chúng ta đều dùng để bồi thường, từ đó về sau, anh ấy liền xa cách chị."

'Chị nói gì anh ấy cũng không quan tâm, sau đó liều mạng đuổi chị đi, cũng không đi làm nữa."

"Suốt ngày chỉ ở nhà một mình, ăn cơm xong rồi ngủ, không đi ra ngoài làm việc. Chị muốn cả hai cùng nhau cố gắng kiếm tiền như trước, thời gian vẫn còn kịp, nhưng mà anh ấy nói rằng muốn ly hôn với chị, còn bảo chị cút đi, nói chị liên lụy anh ấy..."

Nước mắt Trịnh Hoa Mẫn chảy xuống gò má.

"Em nói xem tại sao lại như vậy chứ? Tại sao lại như thế?"

"Rõ ràng cuộc sống đang dần trở nên tốt hơn, rốt cuộc tại sao lại biến thành như thế này?"

"Sáng ngày hôm đó, chị nhìn thấy vé tàu và hai trăm tệ mà Tiểu Phi để lại, còn anh ấy thì đi rồi, không cần chị nữa...Chị, chị đã làm sai chuyện gì? Chị...chị phải làm gì đây?"

Lục Lập Hành thấy cô khóc thương tâm như thế cũng không thể làm gì được ngoài việc đưa khăn giấy cho cô.

"Chị Hoa Mẫn, tại sao anh Phi lại đánh nhau với người ta?"

Lục Lập Hành nghe xong thì cảm thấy việc này chính là mấu chốt của vấn đề.

Mặc dù Lục Lập Hành là người khá nóng tính, nhưng từ nhỏ tới lớn, anh rất khi đánh nhau với người ta, cùng lắm là tự mình đánh mình mà thôi.

"Chị cũng không biết, chị có hỏi, nhưng mà anh ấy không chịu nói. Sau đó, chị cũng đã đi tìm những nhân viên tạp vụ kia, nhưng mà không ai chịu nói cho chị biết cả. Chị không cam tâm, chị không muốn rời đi, cho nên chị đã đi theo tới đây.

Tiểu Hành, Tiểu Phi chắc chắn không có tiền để trả nợ, nếu như em có thể mua lấy rừng quýt kia, thì anh ấy có lẽ sẽ tốt hơn một chút."

"Chị...chị thấy anh ấy mua rất nhiều thuốc, rất nhiều loại thuốc."

"Còn có rất nhiều thứ kỳ quái, lúc trước anh ấy chưa từng mua những thứ đó. Chị còn nhớ rất rõ rằng anh ấy từng nói ai tự sát chứ, chị sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện. Hai năm nay, anh ấy sống rất khổ sở."

Trịnh Hoa Mẫn lau nước mắt.

Lục Lập Hành cũng hiểu đại khái được câu chuyện.

Lục Tiểu Phi gặp phải chuyện gì đó, chuyện này chắc chắn liên quan tới Trịnh Hoa Mẫn, đồng thời cũng vì nó mà phải bồi thường số tiền lớn. Nhiều năm cố gắng bị hủy hoại trong chốc lát.

Trong lòng anh xuất hiện khúc mắt, cảm thấy cuộc sống không còn hy vọng nữa, cho nên mới có thể sẽ lựa chọn tự sát.

Có lẽ nếu như tìm được nút thắt đó, hoặc là giải được khúc mắt đó, tất cả sẽ tốt lên.

"Được, em biết rồi, em sẽ cố gắng!"

"Cảm ơn, cảm ơn, thật sự rất cảm ơn em!"

Trịnh Hoa Mẫn nói xong liền lấy một tờ một trăm tệ từ trong túi ra đưa cho Lục Lập Hành:

"Trên người chị cũng không còn tiền, chỉ còn lại một tờ này thôi, em cầm lấy trước đi, chị nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, sau này sẽ cảm ơn em sau."

Lục Lập Hành nhanh chóng từ chối:

"Không cần, không cần, việc em muốn mua rừng quýt kia vốn dĩ cũng vì lợi ích của mình, vì muốn kiếm được tiền! Chị Hoa Mẫn cứ giữ lấy số tiền này đi! Chị tạm thời không rời khỏi thị trấn đúng không?"

Trịnh Hoa Mẫn ngẩn người:

"Anh chị giới thiệu công việc cho chị, mấy ngày nữa là chị phải đi rồi. Nếu như chị không đi, anh ấy sẽ lập tức đi đánh Tiểu Phi, chị không thể...'

"Được, em se tranh thủ chuẩn bị xong mọi chuyện trong khoảng thời gian này, nhưng mà em nghĩ chị nên ở lại đến sau khi mọi chuyện kết thúc. Anh Phi chắc chắn có nỗi khổ riêng, chúng ta cùng nhau cố gắng, có lẽ vẫn có thể cứu được."

Trịnh Hoa Mẫn nắm chặt tay, dùng sức gật mạnh đầu một cái:

"Chị sẽ cố gắng."

"Được, vậy em đi trước đây, nếu không thì bọn họ sẽ nghi ngờ."

''Được được. Cảm ơn, cảm ơn em."

Trịnh Hoa Mẫn không ngừng nói cảm ơn.

Sau khi Lục Lập Hành biến mất sau cánh cửa, cô mới quay người rời đi.

Lúc này.

Trong cửa tiệm.

Lục Tiểu Phi đã ăn cơm xong, đứng lên.

Động tác này của anh làm Lục Lập Vĩ sợ hết hồn:

"Tiểu Phi, em sao thế?"

Lục Tiểu Phi nói:

"Em phải nhanh chóng trở về xem rừng quýt!"

"Hả? Khoan đã, Tiểu Hành còn chưa quay lại, chờ thêm một xíu nữa đi!"

Lục Lập Vĩ trấn an anh.

Lục Tiểu Phi lúc này mới trấn định lại.

Nhưng đợi một lúc lâu, cũng không thấy Lục Lập Hành trở lại.

Lục Tiểu Phi không chờ nổi nữa:

"Không đợi nữa, em đi về trước, lát nữa anh đi về chung với Lục Lập Hành đi. Ngày mai em sẽ đến giúp mọi người bán khoai lang tiếp."

Lục Tiểu Phi nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng vừa mới tới chỗ cửa, anh đã nhìn thấy Lục Lập Hành.

Lục Tiểu Phi khó hiểu hỏi:

"Lục Lập Hành, cậu đi đâu vậy?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment