Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 175 - Chương 175 - Đi Rừng Quýt

Chương 175 - Đi Rừng Quýt
Chương 175 - Đi Rừng Quýt

Lục Lập Hành nói:

"Ra ngoài đi vệ sinh, nhà vệ sinh của quán cơm nhỏ này có chút xa, để mọi người đợi lâu rồi."

Lục Tiểu Phi cũng không hoài nghi.

Tại thời đại này, nhà có phòng vệ sinh căn bản đều ở trong quán trọ hoặc là thành thị. Tuy trên thị trấn sung túc hơn trong núi bọn họ một chút, nhưng cũng không có nhà vệ sinh.

"Được, vậy thì đi nhanh đi, tôi muốn trở về."

"Ừm."

Lục Lập Hành chào tạm biệt mấy người Trần Minh Thuận, liền cùng Lục Lập Vĩ đi vào trong nhà.

Khoai lang hôm nay bán rất tốt, trở về còn có rất nhiều việc cần đây, không thể chậm trễ công việc ngày mai được.

Đi vào trong sân, Đại Hoàng đang ngủ nhanh chóng lao đến, sủa inh ỏi với Lục Lập Hành.

"Gâu gâu ~ "

Giống như là oán phụ bị vứt bỏ ở nhà vậy.

Cố Vãn Thanh đi ra từ trong nhà, thấy thế thì cười nói:

"Đại Hoàng một ngày này không biết đã nhìn ra đường lớn mấy lần, vẫn luôn chờ đợi anh trở về. Anh không ở nhà, làm cho Đại Hoàng nhịn gần chết!"

Nếu như là trước kia, Cố Vãn Thanh sẽ không thể tin được, Đại Hoàng lại thân cận với Lục Lập Hành như thế, còn làm càn như vậy. Trước kia nó chỉ nghe theo mỗi Lục Thiên Thiên và nàng.

Lục Lập Hành nhìn thoáng qua Đại Hoàng sắp nhảy lên trên người mình, yên lặng lui về sau một bước. Hắn cố ý bỏ qua một bên Đại Hoàng, nói:

"Ai nha, quên mua đồ ăn cho Đại Hoàng rồi, nhưng mà anh có mua thịt trở về, Vãn Thanh, buổi tối chúng ta ăn thịt kho tàu đi!"

"Phốc, được." Cố Vãn Thanh gật đầu.

Đại Hoàng nghe xong lời này thì lập tức cảm thấy gấp. Nó nhảy lên một cái, trực tiếp ghé vào trên bờ vai của Lục Lập Hành, sau đó bắt đầu điên cuồng kêu với Lục Lập Hành !

"Gâu, gâu ~ "

Mấy ngày nay không mang theo Cẩu gia ra ngoài thì thôi đi ~

Thế mà còn không mang thức ăn cho Cẩu gia ~

Quá đang ~

Lục Lập Hành thấy Cẩu nóng nảy thì càng cười vui vẻ. Lục Lập Vĩ thì ở bên cạnh nhìn một người một chó làm loạn. Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ nói:

"Được rồi, em nhìn thấy xương rồi, Lập Hành, anh cũng đừng bắt nạt Đại Hoàng nữa!"

"Ha ha." Lục Lập Hành cười rồi lấy một cục xương ra từ trong túi, sau đó giơ lên thật cao, cuối cùng ném ra ngoài:

"Đại Hoàng, tiếp lấy!"

Vừa nhìn thấy xương, con mắt Đại Hoàng lập tức phát sáng. Nó trực tiếp nhảy xuống khỏi người Lục Lập Hành, rồi phi như bay về hướng khác!

"A? Thân thủ của Đại Hoàng đúng là càng ngày càng tốt!"

Lục Lập Hành nhịn không được mà cảm khái.

Hình như cũng cường tráng hơn rất nhiều.

Lục Lập Vĩ vui vẻ cười:

"Ai nói không phải đâu?"

Lục Tiểu Phi về đến nhà, chỉ thấy Lục Kiến Quốc đang cầm một túi tiền nhỏ đi tới.

"Tiểu Phi, đây là 200 tệ mà cha gom góp được, con cầm đi trả nợ trước. Cha sẽ nghĩ biện pháp với số tiền còn lại. Con hôm nay theo Tiểu Hành đi bán khoai lang đúng không? Thế nào rồi? Một ngày đã kiếm được bao nhiêu tiền?"

Lúc trước đã hẹn trước với Lục Lập Hành. Hắn phụ trách tưới nước bón phân, bọn họ phụ trách nhổ cỏ và đào khoai lang. Lúc thu được tiền sẽ chia đôi.

Cả ngày hôm qua đào được 500 kg.

Khoai lang nhà hắn đã đào được gần một nửa. Lục Kiến Quốc muốn nhìn một chút xem có kiếm được tiền hay không. Lục Tiểu Phi trực tiếp đưa 40 tệ trong tay cho Lục Kiến Quốc:

"Lục Lập Hành đưa, lợi nhuận hôm nay."

Tổng khoai lang hôm nay bán được hơn 100 tệ, ăn cơm tốn 20 tệ, còn có công người, phí tiền xe và chi phí cửa hàng.

Lúc Lục Lập Hành đưa tiền cho hắn, Lục Tiểu Phi ngây người. Cho dù chia đôi thì trừ đi những phí tổn kia, chỉ cần đưa cho hắn 30 tệ là đủ rồi. Nhưng đối phương lại trực tiếp đưa cho hắn 40 tệ. Hắn nói tiền cơm là hắn mời.

Lục Tiểu Phi từ chối thế nào cũng không được, đành phải cầm lấy tiền.

"40 tệ? Nhiều như vậy?" Lục Kiến Quốc chấn kinh.

Bình thường, hắn phải làm việc việc mấy tháng mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy! Nếu khoai lang kia không phải có Lục Lập Hành bán, hắn dù không ăn miếng nào thì cũng không bán nổi 10 tệ.

"Ai, sớm biết vậy thì lúc trước đã trồng nhiều khoai lang hơn một chút rồi."

"Tiểu Phi, con ở nhà trông Đậu Đậu, cha đi tìm Lục Lập Hành nhìn xem còn có việc nào làm để kiếm tiền được nữa hay không. Cha làm nhiều chút, có thể kiếm được chút nào hay chút đó!"

"Con cũng đừng có gấp, hai chúng ta có thể gom đủ số tiền kia, còn Hoa Mẫn…!"

"Chờ con kiếm được tiền, lại đi tìm nàng một chút đi."

Dù sao đây cũng là con trai của mình, tuy đã từng là vinh quang của mình. Nhưng con người không phải lúc nào cũng có thể thuận lợi. Hai năm này, Tiểu Phi vẫn luôn ở trong thung lũng. Cho dù là nguyên nhân gì, người làm cha như hắn cũng phải hỗ trợ.

"Chờ một chút."

Lục Tiểu Phi ngăn cản hắn: "Trước khoan lại đi tìm Lục Lập Hành, con có chút chuyện cần đi làm! Ba, ba trông Đậu Đậu một lát đã."

Nói xong, không đợi Lục Kiến Quốc phản ứng. Lục Tiểu Phi đã nhanh chóng đi ra ngoài. Hắn muốn đi rừng quýt nhìn xem, lời nói của Lục Lập Hành có phải thật hay không.

"Ai, ai? Con cũng đi sao? Tiểu Phi!"

Thấy Lục Tiểu Phi chạy nhanh, Lục Kiến Quốc yên lặng thở dài:

"Đứa nhỏ này."

Một đường phi nước đại, khi nhìn thấy rừng quýt, Lục Tiểu Phi thở mạnh. Nhưng hắn giống như là không biết mệt mỏi, bắt đầu không ngừng đi tới đi lui ở trong rừng quýt.

Trong rừng quýt này có không ít cây, dựa theo cách nói của Lục Lập Hành, hắn chỉ cấp chất dinh dưỡng cho một cây, chắc là không dễ tìm cho lắm.

Lục Tiểu Phi nhanh chóng xuyên qua trong đó. Nhưng quýt mà hắn nhìn thấy đều thô và nhỏ, vừa nhìn liền biết là không thể ăn.

Đi tới đi lui mười phút đồng hồ, Lục Tiểu Phi vẫn không nhìn thấy cây quýt kia. Hắn lau mồ hôi trán, cả người ngồi sập xuống đất. Chẳng lẽ, tất cả đều là giả sao? Lục Tiểu Phi nuốt ngụm nước bọt, nhắm mắt lại.

Được rồi, về nhà thôi.

Hắn biết, chuyện tốt như thế sẽ không rơi trên người mình.

Lục Tiểu Phi thở dài rồi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc này, hắn chợt nghe, cách đó không xa truyền đến giọng nói của mấy đứa bé:

"Quýt này ăn ngon thật!"

"Không nghĩ tới, rừng quýt này mấy năm không có quả nào, năm nay thế mà có một cây khác thường! Rất ngọt rất ngọt!"

"Tớ nói này Vương Tiểu Minh, cậu đã ăn mười quả rồi, như vậy không tốt đâu? Rừng quýt này có thể là có chủ! Chúng ta đây là đang trộm đồ đó? Giáo viên đã nói, không thể tùy tiện cầm đồ của người khác."

"Lý Cường, cậu cũng ăn bảy tám quả rồi? Còn nói tớ nữa? Chẳng lẽ cậu không muốn ăn?"

"Ách, tớ…"

"Được rồi, được rồi, rừng quýt này nhiều năm như vậy đều không có người quản, chúng ta ăn cũng sẽ không có ai biết! Mau ăn đi!"

Lục Tiểu Phi giật mình. Hắn trông thấy, phía trước cách đó không xa, có một gốc quýt, phía trên không thấy một quả nào. Phía dưới cây quýt còn rụng rất nhiều lá cây. Rất rõ ràng, quýt đã người ta hái đi!

Lục Tiểu Phi không quản nhiều nữa, nhanh chóng hướng về bên kia.

Vương Tiểu Minh và Lý Cường trông thấy có người lao đến thì hốt hoảng dùng lá cây che đống quýt trước mặt mình lại. Nhưng mà bên cạnh vẫn còn mấy quả quýt lớn rơi tán loạn, căn bản là không giấu được.

Mà Lục Tiểu Phi, đã nhìn thấy số quýt kia. Cả một đống vàng cam, to bằng cái chén nhỏ, nhìn vô cùng mê người.

Bởi vì hai đứa bé vừa rồi mới ăn quýt nên trong không khí còn có hương quýt tươi mát thơm ngọt.

Lục Tiểu Phi nhanh chóng xông tới, cả người nhào vào đống quýt kia…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment