Hai người Vương Tiểu Minh và Lý Cường bị làm cho choáng váng. Bọn họ là người thôn Lý gia. Vương Tiểu Minh trong lúc vô tình đã phát hiện ra rừng quýt này vào hai năm trước. Tâm tư của một đứa trẻ luôn luôn nhiều hơn một ít. Trong nhà không được ăn hoa quả, hắn liền nghĩ có một ngày sẽ tới đây ăn quýt. Nhưng mà lần chờ này chính là hai năm.
Lần này, là chủ nhật nên hắn lên núi chơi, mới nhìn rõ cây quýt này.
Ngay sau đó, hắn liền trở về gọi Lý Cường, cùng đi ăn quýt.
Lúc này, trông thấy dáng vẻ kinh ngạc hốt hoảng của Lục Tiểu Phi, hắn có chút lo lắng: "Đại ca, anh… anh là lâu rồi không có ăn cơm sao?"
Tuy nói hắn chưa từng nhìn thấy chủ nhân của rừng quýt này. Nhưng người trước mắt này nhìn giống như là quỷ chết đói gửi hồn vào người sống vậy, thái độ cũng không được bình thường cho lắm.
Vương Tiểu Minh nhìn thấy thế nào, cũng đều cảm thấy là người bị bỏ đói lâu ngày.
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Lục Tiểu Phi nhanh chóng cầm một quả quýt lên, sau đó bóc vỏ, ngay cả tơ trắng phía trên múi quýt cũng không kịp loại bỏ đã bắt đầu ăn rồi. Hắn vừa ăn, khóe mắt của hắn bỗng nhiên chảy nước mắt.
Vương Tiểu Minh hoàn toàn bị hù dọa. Hắn nhìn Lý Cường một chút, cuối cùng cẩn thận nói:
"Đại ca, anh đừng có gấp, từ từ ăn, còn có mấy quả quýt nữa, đều cho anh ăn, chúng em không ăn."
Lục Tiểu Phi nào có tâm tư để ý đến lời nói của Vương Tiểu Minh. trong mắt của hắn chỉ có quýt. Nửa quả quýt nhét vào trong miệng. Tuy vẫn chưa bóc bỏ hoàn toàn, nhưng cắn xuống một miếng, nước quýt ngọt ngào liền chảy vào miệng.
Mùi vị đó ngon hơn tất cả loại quýt mà hắn từng ăn ở tỉnh thành. Lục Tiểu Phi căn bản không khống chế được nước mắt của mình.
Sau khi nuốt hết quýt xuống, Lục Tiểu Phi quay đầu, bắt bả vai của Vương Tiểu Minh lại:
"Các em ăn quýt, đều ngọt như vậy chứ?"
Hai nhóc con này ăn mười quả, chắc là sẽ hiểu rõ hương vị hơn hắn.
Vương Tiểu Minh bị làm cho giật nảy mình, nhưng vẫn chăm chú gật đầu: "Ừm, đều... Đều ngọt như vậy!"
Lục Tiểu Phi bỗng nhiên nở nụ cười. Hắn nói là sự thật.
Lời Lục Lập Hành nói là sự thật.
Quýt ăn ngon như vậy. Khó trách có nhiều người chờ mua như vậy.
"Được cứu rồi!"
"Quýt được cứu rồi!"
"Quá tốt rồi, quá tốt rồi!"
Lục Tiểu Phi thuận tay cầm hai quả quýt từ dưới đất lên. Hắn không để ý tới phản ứng của Vương Tiểu Minh và Lý Cường, một đường lảo đảo nghiêng ngả về nhà.
Hắn muốn trở về tìm Lục Lập Hành.
Vương Tiểu Minh và Lý Cường hai mặt nhìn nhau.
"Người này... Người này, sao nhìn giống như là chủ nhân của rừng quýt vậy?"
"Tớ… Tớ thấy cũng giống!"
"Làm…. Làm sao bây giờ? Chúng ta trộm đồ bị bắt gặp."
"Giáo viên nói, làm chuyện xấu phải dũng cảm thừa nhận, chúng ta… đi bồi thường tiền đi?"
Hai học sinh nhỏ sắp khóc rồi.
…
Lục Tiểu Phi một đường về đến nhà.
Lục Kiến Quốc đang chơi đùa cùng Đậu Đậu và Vượng Tài.
Trông thấy hắn, Lục Kiến Quốc nói: "Xong chuyện chưa? Cha nghe mấy thân thích nói con đã trả lại tiền cho bọn họ rồi, đứa trẻ ngoan, đến, chăm sóc Đậu Đậu một chút, cha đến nhà Tiểu Hành!"
"Cha không cần đi!"
Lục Tiểu Phi kích động nói: "Ba cứ ở nhà trông Đậu Đậu, con đi cho."
Lục Kiến Quốc vừa muốn nói cái gì, chỉ thấy Lục Tiểu Phi đưa mấy quả quýt cho hắn và Đậu Đậu:
"Ba, Đậu Đậu, quýt, ăn!"
Lục Kiến Quốc nghi ngờ nhận lấy quýt:
"Từ đâu tới?"
Hiện tại thôn Lục Gia còn chưa bắt đầu bán quýt đâu!
Huống hồ là quýt tốt như vậy.
"Đến từ rừng quýt nhà chúng ta!"
Lục Tiểu Phi vừa nói vừa vui vẻ chạy về phía nhà Lục Lập Hành.
Sau lưng, Lục Kiến Quốc một mặt mờ mịt:
"Rừng quýt nhà mình? Muốn đi tìm Tiểu Hành? Chẳng lẽ…”
Hắn giật mình, hốc mắt có chút ẩm ướt.
…
Thịt kho tàu đã làm tốt.
Đại Hoàng cũng ăn xương xong. Nó hài lòng ngáy khò khò, ngủ thiếp đi.
Lục Thiên Thiên đi học về, từ phía xa đã ngửi thấy mùi thơm. Nước bọt của nàng lập tức chảy xuống:
"Oa, tối nay ăn thịt sao? Thơm quá, là anh hai đang nấu cơm!"
Chu Ngọc Hà nghe vậy thì cười nói:
"Đúng vậy, hôm nay ăn thịt kho tàu."
"Quá tuyệt, Thiên Thiên thích ăn thịt kho tàu anh hai làm nhất! Thiên Thiên là đứa trẻ duy nhất trong trường học từng ăn thịt kho tàu đó, các bạn học trong trường đều chưa từng ăn!"
Lúc trước, lúc nàng nhắc đến thịt kho tàu với các bạn học. Các bạn học đều quăng tới ánh mắt hâm mộ. Lục Thiên Thiên cũng vô cùng tự hào. Bởi vì có anh hai, nàng đã được ăn thứ mà rất nhiều người khác chưa từng được ăn.
Đợi nàng đi đến trong sân, cơm cũng đã nấu xong.
Lục Lập Vĩ và Cố Vãn Thanh cũng bày xong bát đũa. Lục Lập Hành bưng đồ ăn đi ra. Ngoại trừ thịt kho tàu, còn có cà tím xào và ớt xanh trứng gà.
Đây đều là thức ăn mà Lục Lập Hành mua ở trên thị trấn lúc trở về.
Tiểu Thiên Thiên đã không thể nhịn được:
"Nhanh ăn cơm đi, nhanh ăn cơm đi, nhanh ăn cơm đi ~ "
"Cháu trai cháu gái lúc nào mới có thể ra ngoài vậy? Như vậy Thiên Thiên sẽ có thể cùng ăn ngon với bọn họ rồi!"
"Ha ha, sắp rồi, Thiên Thiên đừng có gấp."
Lục Lập Hành gắp đồ ăn cho Thiên Thiên.
Mọi người đều bắt đầu ăn.
Lúc Lục Tiểu Phi đến thì nhìn thấy một màn như thế. Hắn lập tức nhớ tới, lúc này đã đã là giờ cơm. Hắn tới có chút không phải lúc.
Sau đó, Lục Tiểu Phi quay người muốn đi.
Nhưng mà, Cố Vãn Thanh đã nhìn thấy hắn:
"Anh Tiểu Phi, sao anh lại tới đây? Ăn cơm chưa? Đến cùng ăn một chút đi."
"Không được, không được, tôi tìm Tiểu Hành có chút việc, các người ăn trước, tôi lát nữa sẽ đến!"
Mùi thơm này, vừa nghe liền biết là có thịt.
Hắn sao có thể không biết xấu hổ mà ở lại nhà bọn họ ăn thịt được.
Ở thôn Lục Gia, mấy thứ như thịt đều vô cùng quý giá.
Cố Vãn Thanh cười nói: "Vậy thì ăn trước rồi lại nói, Lập Hành, đi lấy một bát cơm cho anh Phi đi."
"Ừm, có ngay!"
Lục Lập Hành đang ăn cơm thấy thế cũng nhanh chóng để đũa xuống:
"Anh Phi, mau tới đây, vừa ăn vừa nói."
Hắn đã kéo sẵn ghế cho Lục Tiểu Phi. Lục Tiểu Phi phát hiện, mình căn bản không từ chối được. Chờ Lục Lập Hành đưa bát cơm cho hắn, hắn còn có chút hoảng hốt.
Vào ban ngày, làm ăn hừng hực khí thế, Lục Lập Hành được các bác khen thành một đóa hoa. Lúc ở nhà, thế mà lại không có chút giá nào, còn nghe lời vợ như thế, còn xới cơm cho hắn.
Phải biết, tuy người dân thôn Lục Gia thuần phác, nhưng ở thời đại này, trong quan niệm của mọi người, vẫn là nam làm chủ bên ngoài, nữ làm việc ở nhà. Trường hợp đàn ông nấu cơm là rất ít. Còn có người cảm thấy, đàn ông ở nhà nấu cơm là chuyện rất mất mặt. Nhưng hai người này, hành động cử chỉ lại hết sức tự nhiên.
Bên trong ánh mắt của Lục Lập Hành còn mang theo sự cưng chiều.
Lục Tiểu Phi bỗng nhiên có chút hâm mộ cuộc sống như vậy.
Hắn nhận cơm. Lục Tiểu Phi ăn một miếng lớn, cơm trắng thơm ngào ngạt, không có phối đồ ăn.
Anh cả Lục Lập Vĩ thấy thế thì gắp cho hắn một miếng thịt kho tàu:
"Tiểu Phi, đừng chỉ ăn mỗi cơm, thịt kho tàu này là Tiểu Hành làm, ăn ngon lắm. Cậu xem một chút, Thiên Thiên ăn đến miệng đầy dầu rồi kia!"
Tiểu Thiên Thiên vừa chăm chú ăn, vừa dùng sức gật đầu:
"Anh Tiểu Phi, ăn ngon lắm đó, mau nếm thử."
------
Dịch: MBMH Translate