Đã quá lâu rồi chưa từng có đãi ngộ như vậy, mũi của Lục Tiểu Phi bỗng nhiên có chút chua, có chút muốn không. Từ khi trồng rừng quýt kia, cuộc sống của hắn đã rớt xuống ngàn trượng. Tuy cùng Hoa Mẫn ra ngoài làm thuê, nhưng mà hai người ai cũng đều bận rộn, rất ít khi có thể cùng ăn một bữa cơm.
Nhân viên tạp vụ ở bên ngoài dù sao cũng là nhân viên tạp vụ, bình thường đều sẽ lấy lợi ích của mình làm chủ. Cho dù là cùng nhau ăn cơm, cũng chỉ là ăn cơm mà thôi, gần như không có giao lưu gì.
Lục Tiểu Phi gắp thịt kho tàu lên, dùng sức nhét vào trong miệng. Hương vị béo và không ngán, làm cho hắn lập tức cảm thấy kinh ngạc.
"Cái này… là Tiểu Hành làm?"
Lục Lập Hành gật gật đầu: "Ừm, Vãn Thanh thích ăn, muốn học không anh Phi? Tôi có thể dạy anh, chờ chị Hoa Mẫn trở về, anh lại làm cho nàng ăn!"
"Thịt kho tàu này có thể nói là đại bổ đối với phụ nữ, cũng tốt đối với da thịt. Chị Hoa Mẫn nhất định là cũng thích ăn."
Tay Lục Tiểu Phi run lên một cái. Hoa Mẫn đại khái là không kịp ăn. Hắn không có trả lời, mà là vùi đầu ăn cơm. Cho đến khi ăn cơm xong, hắn đều không nói gì.
Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà đi rửa chén.
Cố Vãn Thanh thấy hai người Lục Tiểu Phi và Lục Lập Hành hình như có lời muốn nói, liền lôi kéo Thiên Thiên đi làm bài tập.
Trong sân, chỉ còn lại Lục Tiểu Phi và Lục Lập Hành.
Còn có Đại Hoàng vừa mới tỉnh lại, đang nhàm chán điên cuồng nhảy nhót
Trầm mặc một hồi, Lục Lập Hành hỏi: "Anh Phi, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Lục Tiểu Phi nắm chặt tay, hắn giật giật ngón tay rồi nói:
"Tôi vừa mới tới rừng quýt, tìm được cây quýt mà cậu nói, cũng đã ăn quýt."
"Đúng như lời cậu nói, cây quýt kia đúng là không giống với các cây còn lại. Cậu đúng là có năng lực kia, có thể khiến rừng quýt khởi tử hoàn sinh."
"Tôi… tôi đã nghĩ kỹ rồi, quyết định sẽ chuyển nhượng rừng quýt cho cậu."
"Nhưng về phí chuyển nhượng, tôi lúc đầu đã bỏ ra 3000 tệ tiền vốn, đến bây giờ còn thiếu nợ."
"Tôi trước đó... Tôi trước đó đã trả 500, trong tay còn có 500, muốn lưu lại cho cha tôi và Đậu Đậu…"
Nói đến đây, Lục Tiểu Phi ý thức được mình đã nói hơi nhiều. Hắn nhanh chóng sửa lời: "Cậu xem một chút, phí chuyển nhượng này, có thể cho hai, hai nghìn tệ được không? Tôi muốn dùng nó để thanh toán hết số nợ còn lại."
"Cậu yên tâm, sau khi chuyển nhượng xong, tôi tuyệt đối sẽ không đi gây sự nữa."
Chỉ trả được 2000 tệ kia, cha mẹ sẽ không còn nợ nần nữa.
Còn về số tiền thiếu nợ ở bên ngoài…
Bọn họ chắc là sẽ không tìm tới chỗ của ba mẹ.
Đến lúc đó, hắn sẽ có thể an tâm rời đi.
Lúc còn sống còn có thể nhìn đến rừng quýt khởi tử hồi sinh, hắn đã rất thỏa mãn rồi.
Chỉ tiếc, hắn không thể nói tin tức này cho Hoa Mẫn. Nếu không, nàng chắc là cũng sẽ rất vui vẻ?
Lục Lập Hành nhíu mày lại, sao nghe giọng điệu của Lục Tiểu Phi lại có chút không đúng. Hắn giống như là đang bàn giao hậu sự vậy.
Chẳng lẽ mình nghe lầm rồi?
Đã có tiền trả nợ rồi, chắc là sẽ không tìm đến cái chết nữa mới đúng?
Lục Lập Hành nghĩ một lúc rồi nói:
"Anh vừa mới nói, anh đã đầu tư vào rừng quýt kia bao nhiêu tiền?"
"3000."
"Ừm, được, không thể để cho anh thâm hụt tiền được, trả cho anh 3000 vậy!"
Rừng quýt tới tay, đừng nói năm nay có thể kiếm lời một khoản mà hàng năm về sau, đây chính là một nguồn thu nhập khả quan.
Trả 3000, tuyệt không thua thiệt, cũng để cho tâm lý của Lục Tiểu Phi cảm thấy dễ chịu hơn.
Lục Tiểu Phi bỗng nhiên ngẩng đầu: "3... 3000?"
"Ừm, ngày mai lúc lên thị trấn bán khoai lang, tôi sẽ trả tiền cho anh. Chúng ta sẽ ký một cái hợp đồng, rừng quýt này sẽ là của tôi, sau này tôi sẽ phụ trách trồng trọt và kinh doanh."
"Được, được, cứ quyết định như vậy đi."
Trong mắt Lục Tiểu Phi trong tràn đầy kích động.
Cho 3000 tệ.
Hắn vừa trả được nợ, còn có thể để lại một ngàn cho cha mẹ.
1000 tệ, đủ cho Đậu Đậu đi học nhiều năm.
Có thể.
"Vậy tôi đi trước, sẽ không quấy rầy các người nữa."
"Được, trở về chơi cùng Đậu Đậu đu."
"Ừm."
Chào tạm biệt xong, Lục Tiểu Phi đứng dậy rời đi.
Lục Lập Hành nhìn bóng lưng của hắn, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, nhưng lại không nói ra được.
"Lập Hành, sao thế?"
Cố Vãn Thanh rót cho Lục Lập Hành chén trà. Lục Lập Hành tiếp nhận chén trà, nói:
"Vãn Thanh, em có cảm thấy anh Phi có chút không được bình thường hay không?"
"Em cũng không biết, sau khi em gả tới đây cũng chưa từng thấy hắn, có gì khác với trước đó sao?"
"Ừm, trước kia hắn và chị Hoa Mẫn vô cùng ân ái, thế nhưng lần này, hắn lại muốn ly hôn với chị Hoa Mẫn! Hơn nữa, còn là hắn nói ra."
"Hả? Tại sao?"
Lục Lập Hành lắc đầu: "Anh cũng không biết, anh hỏi chị Hoa Mẫn, chị Hoa Mẫn cũng không biết. Hơn, nàng muốn rời đi."
"Cái gì? Rời đi? Nàng... Nàng không phải không trở về sao?" Cố Vãn Thanh nghi hoặc.
Nàng chỉ nghe nói một mình Lục Tiểu Phi trở về. Còn về Trịnh Hoa Mẫn, tất cả mọi người đều nói, Trịnh Hoa Mẫn ghét bỏ Lục Tiểu Phi, cho nên giữa đường làm thuê liền bỏ đi!
Lục Lập Hành để chén nước xuống, vuốt vuốt mi tâm:
"Chị Hoa Mẫn ở trên thị trấn, anh từng gặp được nàng."
"Cái gì? Vậy còn không mau để cho anh Phi đi tìm, Lập Hành, anh nhanh chút."
"Không phải, em nghe anh nói…"
Lục Lập Hành kéo tay Cố Vãn Thanh lại, nói lại chuyện mình biết cho nàng.
Vãn Thanh và Trịnh Hoa Mẫn cùng là phụ nữ. Hắn muốn nghe suy nghĩ của Cố Vãn Thanh.
Sau khi Cố Vãn Thanh nghe xong thì rơi vào trầm tư:
"Không cho nói cho anh Phi? Vậy chắc chắn là đã bị anh Phi làm tổn thương vô cùng sâu, nhưng lại không nỡ anh Phi, nói rõ nàng rất yêu anh Phi."
"Cho nên, tại sao anh Phi lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy? Đây mới là điều quan trọng?"
"Em cảm thấy, anh Phi không phải người như vậy?"
Lục Lập Hành gật đầu: "Anh cũng cảm thấy vậy, nhưng mà không ai có thể trả lời chúng ta trong chuyện này cả."
"Lập Hành, hay là trước khi chị Hoa Mẫn rời đi, chúng ta sắp xếp cho bọn họ gặp mặt một chút? Nói không chừng có thể giải quyết vấn đề, hai người yêu nhau cũng không thể tách ra như vậy được!"
Lục Lập Hành nhìn Cố Vãn Thanh nói nghiêm túc thì bỗng nhiên nghĩ đến chính mình. Nếu như không phải hắn trở về, bọn họ thật sự đã tách ra. Lục Lập Hành nhẹ nhàng kéo Cố Vãn Thanh lên trên đùi của mình, sau đó hai tay vòng lấy eo của nàng;
"Ừm, anh sẽ cố!"
Cố Vãn Thanh lập tức đỏ mặt: "Anh… Anh làm gì vậy? Anh cả và chị dâu cả còn ở trong nhà bếp đó!"
"Không có chuyện, trời tối, bọn họ không nhìn thấy, để cho anh ôm một hồi."
Nghe xong lời này, Cố Vãn Thanh lập tức mềm lòng. Nàng đành phải không động đậy, mặc cho Lục Lập Hành ôm lấy.
Chỉ là, tim lại không ngừng đập "Thình thịch" liên hồi. Con mắt thì luôn nhìn về phía cửa phòng bếp.
Anh cả chị dâu tuyệt đối đừng đi ra!
May mà, trước khi Chu Ngọc Hà và Lục Lập Vĩ đi ra Lục Lập Hành đã buông nàng ra. Cố Vãn Thanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra…
------
Dịch: MBMH Translate