Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 179 - Chương 179 - Tuy Chủ Nhân Ngốc, Nhưng Mà Rất Đáng Yêu

Chương 179 - Tuy Chủ Nhân Ngốc, Nhưng Mà Rất Đáng Yêu
Chương 179 - Tuy Chủ Nhân Ngốc, Nhưng Mà Rất Đáng Yêu

Lục Lập Hành nghe thấy lời này, tim đột nhiên nhảy lên một cái. Hắn không kịp quản cái thùng trong tay liền nhanh chóng vọt tới.

"Đại Hoàng, Đại Hoàng thế nào?”

Lúc này Đại Hoàng còn nằm trên mặt đất, mắt trợn trắng. Nó lười động, muốn thuận thế nằm ở đây nghỉ ngơi một chút.

Lại nói, chủ nhân thông minh như vậy sao có thể tin tưởng hai đứa nhóc con được?

Vừa nghĩ tới đây, Đại Hoàng đã cảm thấy mình bị người ta ôm lấy.

Bên tai là giọng nói lo lắng của Lục Lập Hành: "Đại Hoàng, Đại Hoàng, mày tỉnh lại đi."

Hai đứa nhóc bên cạnh còn đang nghiêm túc giải thích:

"Anh trai, chó này vừa rồi tự mình xông lại đây, không biết thế nào lại bị chệch đường rồi tự mình ngã xuống."

"Sau đó, nó liền nằm ở chỗ này không động, em sợ là không sống nổi!"

Nghe xong lời này, Lục Lập Hành càng thêm cuống cuồng. Trên trán của hắn còn chảy cả mồ hôi. Từ khi trọng sinh trở về, Đại Hoàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn, giúp hắn quá nhiều, nghiễm nhiên đã trở thành người nhà của hắn. Lục Lập Hành không tưởng tượng được, nếu Đại Hoàng thật sự xảy ra chuyện, mình sẽ như thế nào.

"Đại Hoàng, đừng sợ, tao mang mà đi gặp bác sĩ!"

Lục Lập Hành nói xong liền cố gắng ôm lấy Đại Hoàng.

Đại Hoàng nghe xong lời này, lập tức cảm thấy kinh ngạc.

Chủ nhân ~

Chủ nhân thế mà để ý Cẩu gia như vậy sao?

Nó nhanh chóng giãy dụa đứng lên. Nó liếm liếm mu bàn tay của Lục Lập Hành, cố gắng lộ ra nụ cười, rồi kêu với Lục Lập Hành.

"Gâu ~ "

Cẩu gia không có chuyện gì ~

Chủ nhân đừng lo lắng ~

Lục Lập Hành vội vàng nói: "Đừng thể hiện, mày chờ tao một chút, tao đi tìm xe kéo, lát nữa sẽ kéo mày đi, mày cứ nằm trước một hồi."

Đại Hoàng: ...

Tuy chủ nhân có chút ngốc ~

Nhưng lại ngu ngốc một cách đáng yêu ~

Mắt thấy Lục Lập Hành muốn đi, nó liền tiến lên kéo ống quần của Lục Lập Hành lại, ngay cả tiếng kêu cũng lớn hơn rất nhiều:

"Gâu ~ "

"Gâu gâu ~ "

Phát hiện Lục Lập Hành quăng tới ánh mắt nghi hoặc. Đại Hoàng vây quanh Lục Lập Hành rồi nhảy dựng lên. Nó vừa nhảy vừa vẫy đuôi:

"Gâu ~ "

Nhìn ta, nhìn ta, mau nhìn ta ~

Thật sự không có chuyện gì~

Không cần đi gặp bác sĩ ~

Lục Lập Hành ngồi xổm người xuống, chăm chú kiểm tra Đại Hoàng một chút.

Thấy Lục Lập Hành còn không chịu hoàn toàn tin tưởng, Đại Hoàng quay người nhìn về phía Vương Tiểu Minh và Lý Cường. Đều là hai oắt con này nói mò. Vậy cũng chỉ có thể bắt bọn họ chứng minh!

Sau đó, Đại Hoàng không chút khách sáo quay người, nhào về phía hai người, lần này khoảng cách rất gần.

Vương Tiểu Minh căn bản không kịp quay người, đã bị Đại Hoàng nhào lên người.

Xung quanh rừng quýt đều là cỏ dại.

Ngã xuống cũng không đau!

Nhưng dáng vẻ này lại dọa cho Vương Tiểu Minh sợ.

"Ai, ai, cứu mạng, cứu mạng!"

Đại Hoàng cũng không để ý tới hắn, mà là trực tiếp quay đầu, nhìn về phía Lục Lập Hành:

"Gâu ~ "

Lần này tin tưởng chưa?

Lục Lập Hành nhìn Đại Hoàng hành động lưu loát, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Đi thôi, Đại Hoàng, mau buông người ra!"

Đại Hoàng lúc này mới ngoắt ngoắt cái đuôi, rời khỏi người Vương Tiểu Minh.

Lý Cường bên cạnh đã bị dọa cho sợ choáng váng.

Lục Lập Hành vuốt vuốt đầu Đại Hoàng, lúc này mới nhìn về phía Lý Cường và Vương Tiểu Minh:

"Hai em tới nơi này làm gì? Xung quanh đây hình như không có người nào cả!"

Nhắc tới đây, vị trí rừng quýt mà Lục Tiểu Phi chọn đúng là rất xa.

Nằm ngay giữa hai thôn, khoảng cách giữa hai thôn đều rất xa. Ngày bình thường cũng có rất ít người đến, người phát hiện cũng ít.

Hai người xoa xoa mồ hôi trán, hoảng sợ nhìn thoáng qua Đại Hoàng.

Luôn cảm thấy lúc này lại nói dối, nhất định sẽ bị Đại Hoàng trực tiếp cắn.

Vương Tiểu Minh đẩy Lý Cường ra. Lý Cường vừa liếc trộm Đại Hoàng, để phòng ngừa Đại Hoàng đột nhiên tập kích, vừa nói: "Chúng… chúng em đến tìm chủ nhân rừng quýt."

"Hả? Tìm hắn làm cái gì?"

"Chúng em đến để nói xin lỗi, hôm qua chúng em trộm quýt bên kia."

Lý Cường chỉ về phía cây quýt được Lục Lập Hành tưới nước đầu tiên.

"Rất ngọt, cho nên chúng em mới ăn nhiều một chút. Chúng em muốn… muốn đến bồi thường tiền."

Lục Lập Hành nghe mà muốn cười: "Bồi thường tiền?"

"Đúng đúng đúng, thầy cô đã dạy chúng em rằng không thể làm chuyện xấu. Anh trai, em thấy anh đang tưới nước cho rừng quýt, chắc là phải biết chủ nhân rừng quýt này đúng chứ? Hắn không tới sao?"

Hai người này chắc là đang nói tới Lục Tiểu Phi.

Lục Lập Hành gật gật đầu: "Ừm, không đến."

"Há, vậy anh có thể giao tiền cho hắn giúp bọn em được không? Em ăn tổng cộng tám quả quýt, Vương Tiểu Minh ăn mười một quả."

"Em và hắn cùng nhau gom góp… được gần năm mao tiền, cũng không biết có đủ hay không. Anh trai cứ nhận lấy trước rồi nói lại với vị đại ca kia. Nếu như không đủ thì chờ chúng em có tiền sẽ đưa tiếp."

Lúc Lý Cường đưa tiền tới còn có chút đau lòng. Đây chính là tiền tiêu vặt một tháng của hắn. Nhưng ai bảo mình lại đi ăn trộm đây.

Lục Lập Hành nhận tiền, nở nụ cười:

"Được, anh sẽ chuyển tiền giúp em, nhưng mà từng này tiền là đủ rồi, không cần lo lắng, các em cứ an tâm đến trường là được, không cần nghĩ cách trả tiền nữa!"

Tuy quýt này được bán với giá 1 tệ nửa cân trên thị trấn, nhưng phẩm hạnh của hai đứa bé này rất tốt. Lục Lập Hành cũng không tính làm khó bọn họ.

"Thật sao? Vậy thì cảm ơn đại ca!"

Lý Cường nhẹ nhàng thở ra:

"Như này em có thể ngon ngon và yên tâm học bài rồi."

Từ sau hôm trộm quýt trở về, hắn vì vậy mà ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng luôn cảm thấy rất khó chịu.

Hiện tại, tâm trạng đột nhiên được thả lỏng: "Vương Tiểu Minh, chúng ta đi thôi, trở về cũng không bị thầy cô mắng bữa rồi!"

"Ừm, được, tạm biệt đại ca."

"Gặp lại, trở về phải nghe lời thầy cô, học tập thật tốt."

"Vâng ạ."

Hai thiếu niên vui vẻ rời đi. Vừa đi, còn vừa nhảy.

Lục Lập Hành nhìn bóng lưng của bọn hắn, yên lặng nghĩ, nếu như khi mình còn bé cũng hiểu chuyện như thế thì tốt biết bao nhiêu!

Chỉ tiếc, mình cũng chỉ làm được một bước phía trước.

Xin lỗi phía sau lại mãi mãi cũng không học được.

"Đi thôi, Đại Hoàng, tiếp tục làm việc! Lần sau không được tùy ý hù dọa các bạn nhỏ nữa."

"Gâu ~ "

Sau một buổi chiều bận rộn, hắn cũng chỉ tưới được gần một nửa rừng quýt.

Lục Lập Hành không khỏi không cảm khái: Đây đúng là một công trình lớn!

Hắn xoa xoa mồ hôi trên trán:

"Đại Hoàng, về nhà trước, ngày mai lại tiếp tục."

Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống đã lâu không thấy bỗng nhiên vang lên:

“Leng keng! Chúc mừng kí chủ nhận được cẩm nang khí vận x1, cẩm nang khí vận đã được để vào trong ba lô, mời ký chủ nhận lấy."

Lại có một cẩm nang khí vận?

Chẳng lẽ gần đây lại sắp gặp phải chuyện gì ly kỳ cổ quái?

Hoặc là có nguy hiểm gì sao?

Dọc theo con đường này, Lục Lập Hành đều đi vô cùng cẩn thận. Hắn muốn nhìn một chút xem sẽ gặp được cái gì. Nhưng mãi cho đến nhà, vẫn không xảy ra chuyện gì cả.

Hắn liền không quan tâm đến cẩm nang khí vận này nữa.

Dự định lúc cần lại dùng.

Mấy ngày kế tiếp.

Lục Lập Hành để mấy người Lục Lập Vĩ, Vương Thiết Trụ, Lưu Phú Nhân đi bán khoai lang.

Mình thì bận rộn chuyện của rừng quýt.

Điều kỳ quái là, mấy ngày nay, hắn cũng không thấy Lục Tiểu Phi.

Lục Lập Hành dự định làm xong chuyện rừng quýt, sẽ tiếp thu đề nghị của Cố Vãn Thanh.

Để Trịnh Hoa Mẫn trở về, gặp mặt cùng Lục Tiểu Phi.

Xem giữa bọn họ còn có thể cứu vãn hay không…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment