Ngày nghỉ Quốc Khánh chẳng mấy chốc sẽ tới. Mấy ngày nay, Lục Tiểu Phi đều không ở nhà. Hắn ra ngoài trả nợ.
Lục Kiến Quốc cùng Đậu Đậu và vợ Lô Thục Phân chơi đùa ở trong nhà.
Từ khi nghe Tiểu Phi nói Lục Lập Hành thu mua rừng quýt kia, Lục Kiến Quốc mỗi ngày đều cười ha hả.
Rừng quýt này đã từng trở thành tâm ma của cả nhà bọn họ, áp cho bọn họ không thở nổi. Bây giờ, tâm ma này cuối cùng cũng được giải quyết. Còn có thể trả hết nợ nần, suy nghĩ một chút đã cảm thấy tương lai có hi vọng.
"Thục Phân à, năm nay nhà chúng ta có thứ tốt gì đều giữ lại một chút. Tôi muốn đi đưa cho Tiểu Hành."
"Được được được, nhìn ông kìa, tôi đã biết!"
Hai người đang nói chuyện thì thấy Lục Tiểu Phi trở về.
Trong tay hắn mang theo bao lớn bao nhỏ. Lục Kiến Quốc thấy thế thì tò mò nói:
"Tiểu Phi, con cầm cái gì thế? Nhiều như vậy?"
"À, mua quần áo cho cha mẹ và Đậu Đậu, còn có đồ chơi của Đậu Đậu, còn có thịt và gạo!"
"Nhiều như vậy?"
"Ừm, con đã trả hết nợ trong nhà rồi."
Lục Kiến Quốc nhíu nhíu mày: "Ai, đứa nhỏ này, cho dù có trả hết, nhưng con không phải vẫn còn nợ ở bên ngoài chưa trả sao? Còn cần trả, đừng tiêu xài quá hoang phí."
Mặc dù Lục Kiến Quốc nói như vậy. Nhưng vẫn tiến lên nhận lấy đồ trong tay Lục Tiểu Phi:
"Được rồi, được rồi, mua đều mua rồi, nhanh vào nhà đi, để mẹ con hầm thịt. Còn về số nợ kia, con cũng đừng có gấp. Cha còn trẻ, hai cha con mình cùng nhau làm việc, qua mấy năm sẽ có thể trả được. Vui lên một chút, đừng lúc nào cũng sầu não!"
"Ừm."
Lục Tiểu Phi gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười. Đậu Đậu ôm lấy Vượng Tài vui sướng chạy tới, ôm lấy chân Lục Tiểu Phi:
"Ba ba, ôm một cái."
Lục Tiểu Phi chuyển hết đồ sang một tay, một tay ôm lấy Đậu Đậu: "Đi, vào nhà thôi, xem xem ba mua gì cho con này."
"Vâng ạ ~ "
Đậu Đậu cạo đầu trọc, đội một cái mũ nhỏ, bởi vì rất giống Trịnh Hoa Mẫn, nên vô cùng đáng yêu hệt như nàng.
Sau khi trở về phòng, hắn để Đậu Đậu trên mặt đất.
Lục Tiểu Phi mở cái túi ra, lấy từng bộ quần áo ra ngoài:
"Đến, Đậu Đậu, áo khoác, quần áo mùa thu, áo bông, còn có giày! Đều thử một chút."
"Vâng ạ!"
Tiểu Đậu Đậu đã biết mặc quần áo, tuy còn không quá thuần thục.
Nhóc con tiếp nhận quần áo, đặt đồ trong tay lên trên mặt bàn, chăm chú mặc vào.
Lục Kiến Quốc đứng ở một bên nhìn, vừa uốn nắn cách mặc sai của nhóc.
Lục Tiểu Phi đứng ở cách đó không xa, chăm chú nhìn bọn họ.
Trong tim hắn run lên nhè nhẹ.
Hắn không nỡ, thế nhưng lại không thể không làm gì, chỉ có thể nhìn nhiều thêm vài lần.
"Ai? Tiểu Phi, con còn mua cả áo bông cho Đậu Đậu luôn sao. Sao trong túi của con còn nhiều đồ như vậy?"
"Há, đây là cho Đậu Đậu sau này mặc, quần áo trên người nó sang năm sẽ ngắn và không thể mặc nữa."
Lục Tiểu Phi nói xong lại lấy ra một bộ quần áo lớn hơn một chút.
"Năm sau? Hiện tại mua năm sau quần áo làm gì? Năm sau lại mua không được sao?"
Lục Tiểu Phi nói: "Mua nhiều sẽ rẻ hơn, bà chủ còn bớt cho con mười đồng đó!"
"Được rồi, được rồi, vậy thì cất đó, Đậu Đậu năm sau sẽ mặc."
Lục Tiểu Phi lại lấy quần áo của Lục Kiến Quốc và Lô Thục Phân ra.
"Ba, người và mẹ lát nữa cũng thử một chút."
"Ừm , được? Con không có mua cho mình sao?"
Lục Kiến Quốc phát hiện, vừa lấy số quần áo kia ra, toàn bộ cái túi liền trở nên trống rỗng.
"Con còn có quần áo, về sau lại mua."
Lục Kiến Quốc thở dài: "Ai, con đó, có tiền cũng không đến chính mình, trước kia là như vậy, hiện tại cũng là như vậy! Tiểu Phi, có lúc, vận may của con người sẽ không tốt, cha biết những năm này con đã chịu khổ. Nhưng mà khổ sở này sẽ trôi qua rất nhanh, con phải nghĩ thoáng một chút, giống như Tiểu Hành vậy. Con thấy mấy năm trước hắn như thế, nhưng bây giờ không phải đã phát đạt rồi sao?"
"Ừm." Lục Tiểu Phi gật gật đầu.
Chỉ là, trong mắt lại phá lệ đau thương. Hắn cũng hy vọng mình là Lục Lập Hành, thế nhưng hắn dù sao cũng không phải là Lục Lập Hành.
"Ba, sau này nếu có chuyện gì, ba nhớ đi tìm Lục Lập Hành, hắn là một người tốt."
“Chuyện này còn cần con nói sao. Ba vừa rồi còn bảo mẹ con đưa cho hắn ít đồ, sau này để hắn đi kiếm tiền thì nhớ mang theo chúng ta."
"Ừm."
Hai cha con đang trò chuyện, Lô Thục Phân bỗng nhiên gọi: "Các người trò chuyện cái gì đó? Ăn cơm thôi!"
Lục Tiểu Phi đi ra ngoài, bắt đầu bưng thức ăn.
Lục Kiến Quốc cũng ôm Đậu Đậu đi ra. Hắn còn nói lại chuyện Lục Tiểu Phi mua quần áo cho bọn họ. Biểu tình kia khỏi phải nói là có bao nhiêu tự hào.
Lục Tiểu Phi nhìn ở trong mắt, cũng không biết là tốt là xấu.
Chờ ăn cơm xong, Lô Thục Phân đi thu dọn bát đũa.
Lục Tiểu Phi đi vào trong phòng, lấy tiền trong túi ra, đưa cho Lục Kiến Quốc:
"Ba, chỗ này còn có 1000 tệ, ba cầm lấy đi."
Lục Kiến Quốc lập tức từ chối mà không chút suy nghĩ:
"Thôi thôi, làm gì vậy? Ba cầm số tiền này làm gì? Ba nghĩ con nên cầm đi trả nợ đi!"
"Con biết, con sẽ trả số nợ kia, số tiền này cứ để trong nhà, dùng trong trường hợp khẩn cấp!"
"Con định lấy gì trả? Tiểu Phi, trong nhà không lo ăn uống, bên ngoài không thể thiếu nợ. Ba nói cho con biết, con nhanh đi trả nợ đi, thuận tiện, đi đón Hoa Mẫn trở về cho ba! Hoa Mẫn là người vợ tốt như vậy, con bỏ qua thì sẽ phải hối hận."
Lục Tiểu Phi lại đưa tiền tới:
"Được, con sẽ đi đón, nhưng mà ba cầm lấy số tiền này đi. Con mấy ngày nay sẽ đi ra ngoài, vừa kiếm tiền vừa đón Hoa Mẫn về!"
Lục Kiến Quốc hơi sững sờ:
"Đây chính là con nói đó!"
"Ừm, con nói."
"Vậy được rồi, để ở trên bàn kia đi! Ba sẽ giữ giúp con."
"Được."
Sau khi đưa tiền cho Lục Kiến Quốc, Lục Tiểu Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không trông thấy, sau khi hắn ra ngoài, Lục Kiến Quốc yên lặng thở dài:
"Đứa nhỏ này thật đúng là, được rồi, qua mấy ngày nữa lại lén đưa cho hắn vậy."
Trời cũng đã khuya lắm rồi, Lục Tiểu Phi ra ngoài, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Tiếng côn trùng kêu ở nông thôn cũng không quá ầm ĩ, ngược lại còn khiến cho lòng người thư giãn.
Lục Tiểu Phi hít một hơi thật sâu. Mình đại khái là không còn được ở trong cái nhà này mấy ngày nữa.
Cũng không biết Hoa Mẫn thế nào rồi? Đã quên hắn chưa?
"Ba ba, ngủ thôi ~ "
"Gâu gâu ~ "
Trong phòng, Đậu Đậu và Vượng Tài kẻ xướng người hoạ, thúc giục hắn.
Lục Tiểu Phi bị kéo về thực tế:
"Đến đây!"
Hắn quay người, đi vào trong phòng.
Nhưng mà, vừa đi hai bước, một trận đau đớn bỗng truyền đến từ tim!
Lục Tiểu Phi bỗng nhiên ôm ngực. Trên trán còn chảy đầy mồ hôi.
"Ba ba, ba ba đang làm gì đó? Làm sao còn chưa trở lại?"
Trong phòng, Đậu Đậu đã không thể chờ đợi.
Lục Tiểu Phi xoa xoa mồ hôi trên trán. Hắn vỗ vỗ ngực, để cho mình dễ chịu hơn một chút.
Sau đó, hắn giả bộ như không có chuyện gì, đi vào nhà. Nhưng mà Đậu Đậu bởi vì không đợi được hắn nên đã ra khỏi cửa.
Trông thấy bộ dáng của hắn, Đậu Đậu trừng con mắt tò mò:
"Ba ba, ba sao thế?"
------
Dịch: MBMH Translate