Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 182 - Chương 182 - Tiểu Lục Mang Theo Vợ Đến Thị Trấn

Chương 182 - Tiểu Lục Mang Theo Vợ Đến Thị Trấn
Chương 182 - Tiểu Lục Mang Theo Vợ Đến Thị Trấn

Vào lúc đó, nước mắt của Trịnh Hoa Mẫn lập tức chảy ra. Nàng ráng chống đỡ xoa xoa khóe mắt:

"Không cần đâu anh, chờ chuyện bên này xử lý xong, em sẽ trở về!"

Câu nói này lại chọc giận Trịnh Hướng Vinh. Trong mắt hắn, em gái chính là bởi vì không nỡ nên mới không quay về. Hắn lại điên cuồng mắng Lục Tiểu Phi mười phút đồng hồ qua điện thoại. Cuối cùng, vẫn không nỡ từ chối lời cầu xin của Trịnh Hoa Mẫn. Lúc này mới đồng ý để cho nàng ở thêm mấy ngày.

Lần ở lại này chính là hơn nửa tháng. Trịnh Hoa Mẫn mỗi ngày đều cầu khẩn anh trai đừng tới, cầu nguyện cho Lục Tiểu Phi có thể sống tốt.

Nhưng mà một ngày này vẫn tới.

Nàng nhìn Trịnh Hướng Vinh, không tự chủ được mà lui về sau một bước:

"Anh cả, em…"

Trịnh Hướng Vinh không nghe nàng nói xong, đã tiến lên bắt lấy tay của nàng:

"Đi!"

Trịnh Hoa Mẫn ý thức được chuyện không đúng, cả người đều ngồi xuống. Nàng gắt gao bắt góc bàn:

"Không, em không đi!"

Trịnh Hướng Vinh gần như là hét lên:

"Còn không đi, em còn muốn làm gì? Hoa Mẫn, em điên rồi phải không? Em tỉnh lại đi, Lục Tiểu Phi đều không cần em nữa, ngươi còn không đi, định ở chỗ này để bị mất mặt sao?"

"Không phải, anh cả, em, em… em có chuyện."

"Em có thể có chuyện gì? Em có thể có chuyện gì?"

Trịnh Hướng Vinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ vào Trịnh Hoa Mẫn:

"Em cho rằng anh không hiểu rõ em sao. Em chính là không nỡ Lục Tiểu Phi, không nỡ Đậu Đậu, thế nhưng em ở chỗ này nửa tháng rồi đã gặp được Đậu Đậu chưa? Lục Tiểu Phi đến thăm xem lần nào chưa?"

"Hoa Mẫn, em nghe anh nói, về nhà. Sau đó, anh cả sẽ tìm cho em một người khác, tuyệt đối sẽ tốt hơn Lục Tiểu Phi gấp trăm lần! Anh cũng sẽ nghĩ biện pháp mang Đậu Đậu về cho anh."

"Lục Tiểu Phi chính là tên hỗn đản!"

Trịnh Hoa Mẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm thật chặt một góc bàn:

"Em không đi, em không thể đi. Anh cả, em đi rồi thì Tiểu Phi phải làm sao bây giờ?"

Mấy ngày nay, Trịnh Hoa Mẫn càng nghĩ càng cảm thấy là lạ. Nàng có một loại dự cảm xấu, dự cảm kia càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí để cho tim nàng cảm thấy có chút đau.

"Em còn quản hắn chết sống làm gì?" Trịnh Hướng Vinh tức đến đập tường;

"Sao anh là có đứa em gái ngốc như vậy chứ! Em có biết ba mẹ đã bị em làm tức thành dạng gì rồi hay không? Một ngày nào đó, bọn họ sẽ bị em làm cho sinh bệnh!"

Nhìn dáng vẻ của Trịnh Hướng Vinh, trong lòng Trịnh Hoa Mẫn cũng vô cùng khó chịu. Ba mẹ và anh cả đã ăn quá nhiều khổ vì mình. Nàng có lỗi với bọn họ. Trịnh Hoa Mẫn hít sâu một hơi, nói:

"Anh cả, anh lại cho em một ngày, em muốn gặp mặt Tiểu Phi một lần, gặp xong, em sẽ đi theo anh!"

Trịnh Hướng Vinh nhìn thái độ kiên quyết của nàng, biết mình khuyên như thế nào đều vô dụng. Hắn đành phải thở dài, nói:

"Được, ngày cuối cùng, ngày mai cho dù kết quả như thế nào, em đều phải cùng anh về nhà!"

"Được." Trịnh Hoa Mẫn nắm tay thật chặt rồi đi ra ngoài.

Xe tải nhỏ chậm rãi tiến vào thôn trấn, Lục Lập Hành chỉ về đường đi náo nhiệt:

"Thiên Thiên, mau nhìn kìa!"

Lục Thiên Thiên hưng phấn đỡ Lục Lập Hành đứng lên:

"Oa, có kẹo hồ lô!"

"Anh hai, còn có lòng nướng lòng nướng!"

"Bên kia còn có rất nhiều kẹo!"

Đầu nhỏ của nàng xoay trái xoay phải, không ngừng nhìn tới nhìn lui. Chính mình cũng lâm vào xoắn xuýt:

"Ô, ăn cái gì mới tốt đây?"

Dáng vẻ này làm cho Lục Lập Hành cảm thấy tức cười:

"Thiên Thiên, chúng ta cần làm việc trước rồi mới có thể ăn."

"A đúng rồi, Thiên Thiên muốn đi bán khoai lang giúp chị dâu, bán xong mới có thể ăn ~ "

"Ừm."

Lúc này, trước cửa tiệm, Trần Minh Thuận giống như trước kia, đã đợi rất lâu.

Hắn muốn dỡ dàng giúp Lục Lập Hành. Bên cạnh chính là một đám bác trai bác đã đợi từ lâu!

"Tiểu Lục hôm nay làm sao còn chưa tới vậy?"

"Ai nha, gấp chết tôi rồi, tôi hôm nay chuẩn bị mua nhiều một chút! Hiếm khi bọn nhỏ trong nhà mới được nghỉ."

Không biết là ai nhìn thấy xe tải nhỏ đầu tiên.

"Đến rồi, đến rồi!"

"Hả? Phía trên xe có một đứa bé, thật xinh đẹp!"

"Ha ha ha, mau nhìn, có giống em bé trên nhánh cây trong tết hoa đăng hay không, đúng là ngoan!"

"Đây là em gái mà mấy người Tiểu Lục thường nhắc tới đúng không? Quả nhiên là xinh đẹp!"

Lúc bọn họ nói chuyện, xe đã ngừng lại. Lục Lập Hành ôm Lục Thiên Thiên ôm xuống xe trước.

Trần Nha Nha đã nhanh chóng chạy tới từ trong ngực của ông nội, duỗi tay nhỏ ra dắt Lục Thiên Thiên:

"Chào cậu, tớ là Trần Nha Nha."

"Ừm! Ừm! Tớ là Thiên Thiên."

Bọn nhỏ luôn rất dễ tiếp xúc, không đến hai câu, hai đứa nhỏ đã thành bạn chơi như hình với bóng. Lục Lập Hành thì đi đến bên cạnh ghế phụ, mở cửa xe ra. Hành động này lập tức khiến cho mọi người bất mãn:

"Tiểu Lục à, chúng tôi đều đã chờ rất lâu rồi, cậu nhanh một chút đi. Chẳng lẽ người lái xe còn không biết tự mình mở cửa sao?"

Lục Lập Hành cười nói: "Đợi chút nữa, đến ngay đây!"

Lúc nói chuyện, tay của Cố Vãn Thanh đã đặt lên trên cổ tay của hắn. Giọng nói của Lục Lập Hành lập tức trở nên ôn nhu:

"Vãn Thanh, chậm một chút."

Cố Vãn Thanh vừa xuất hiện, mọi người lập tức nở hoa trong bụng:

"Ồ, tôi thấy Tiểu Lục sắp cười đến mức mắt không mở nổi rồi kia. Tiền không kiếm, cứ nhất định phải đi mở cửa, thì ra là vợ cũng tới!"

"Vợ của Tiểu Lục thật xinh đẹp, đúng cùng một chỗ với Tiểu Lục thế mà không chút thua kém!"

"Ha ha, bà đây là đang khích lệ Tiểu Lục hay là vợ của Tiểu Lục vậy?”

"Cả hai, tôi còn mong Tiểu Lục có thể bán rẻ cho tôi một chút đây. Tiểu Lục, có được hay không?"

Sau khi Cố Vãn Thanh xuống xe thì trông thấy tình cảnh này, không khỏi nở nụ cười. Nụ cười này khiến cho tâm trạng của Lục Lập Hành cũng vô cùng tốt:

"Được, cho thêm một củ khoai lang!"

"Ha ha ha, vậy quyết định như vậy đi!"

"Ai, tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!"

Mọi người lập tức trở nên náo nhiệt.

Cố Vãn Thanh quay đầu nhìn về phía Lục Lập Hành:

"Không nghĩ tới anh còn rất được mọi người hoan nghênh đó?"

"Ừm, đều là các bác trai bác gái, không cần lo lắng."

Cố Vãn Thanh nghe xong lời này, lập tức quay đầu không để ý tới hắn nữa:

"Ai… ai lo lắng cho anh chứ?"

Lục Lập Hành sờ mũi, không có vạch trần nàng. Cô nàng này, ghen còn không thừa nhận.

"Được rồi, Vãn Thanh, bắt đầu làm việc thôi."

"Ừm, em đến chỗ Thiên Thiên."

Bên kia để một hộp đựng tiền, dùng để nhận sổ sách.

Lục Lập Hành bắt đầu bán khoai lang, Trần Minh Thuận đi tới:

"Lục huynh đệ, tôi đến giúp đỡ."

"Ừm, được, chú Trần, chú có phải bận rộn chuyện gì khác hay không?"

Trần Minh Thuận nao nao:

"Hả? Không có? Cậu yên tâm đi, cũng không chậm trễ chuyện gì cả."

"Không phải, là như này, cháu muốn chú Trần sau này sẽ trở thành nhân viên cố định của cháu!"

Lục Lập Hành đã suy nghĩ chuyện này mấy ngày. Mặc dù Trần Minh Thuận là chủ cho thuê phòng của mình, nhưng không hề có dáng vẻ kiêu ngạo của chủ nhà. Mỗi ngày đều đến giúp đỡ, làm việc lại nhiều, người cũng chăm chỉ. Hắn đúng lúc cũng cần người.

"Hả?" Trần Minh Thuận có chút mờ mịt.

Lục Lập Hành nói:

"Thực ra cháu cũng có hai nhân viên ở trong thôn, nhưng nhân thủ còn chưa đủ, sau này chúng cháu còn muốn bán quýt và mấy thứ khác nữa. Chú Trần, không biết chú có hứng thú hay không."

"Làm việc ngay dưới nhà, cũng thuận tiện cho chú trông coi Nha Nha."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment