"Chú yên tâm, cháu sẽ tính tiền công cho chú giống như các nhân viên khác, một ngày một tệ. Chú cũng không cần tốn thời gian đến các chỗ khác làm việc vặt."
Trần Minh Thuận thu tiền thuê nhà, tuy cũng đủ cho hai ông cháu sinh sống. Nhưng Nha Nha còn đang đi học, sau này sẽ có rất nhiều chỗ cần tiền.
Mấy ngày nay, bởi vì Lục Lập Hành trả tiền thuê nhà nên trong tay hắn mới có chút tiền. Sau đó, hắn nghĩ nên giúp đpx Lục Lập Hành nhiều một chút.
Chờ qua mấy ngày nữa, bên này đi vào quỹ đạo, Trần Minh Thuận sẽ đi ra ngoài làm chút việc vặt. Bây giờ nghe thấy Lục Lập Hành nói như vậy. Trần Minh Thuận lập tức cảm thấy vô cùng chấn động;
"Chuyện này… chuyện này sẽ không làm phiền đến Lục huynh đệ chứ?"
"Sao có thể? Nếu như chú không đồng ý, cháu còn phải đến chỗ khác để thuê nhân công đây, rất phiền phức."
"Vậy… Vậy được rồi, vậy chú sẽ làm việc ở đây. Không nghĩ tới có một ngày, chú có thể làm việc trong nhà mình, ha ha ha! Tới tới tới, bắt đầu làm việc, bắt đầu làm việc thôi!" Trần Minh Thuận cười lớn rồi đi làm việc.
Hơn nữa, hắn càng làm càng hăng say. Lục Lập Hành cũng gia nhập với hắn.
Lục Thiên Thiên ở bên cạnh chăm chú lấy tiền giúp Cố Vãn Thanh.
Nàng và Cố Vãn Thanh phối hợp, khỏi phải nói là hấp dẫn người khác như nào.
Đám người trước quầy hàng hôm nay nhiều hơn trước đó gấp đôi. Còn chưa tới giữa trưa, khoai lang đã bán xong toàn bộ.
Sau khi dọn dẹp xong, Lục Lập Hành nhìn về phía Cố Vãn Thanh:
"Xem ra sau này bán hàng còn phải mang theo em và Thiên Thiên mới được. Thiên Thiên sau này về nhà nhớ làm bài tập, làm xong anh sẽ mang em lên thị trấn chơi."
"Vâng ạ, vâng ạ!"
Lục Thiên Thiên đặc biệt vui vẻ.
Cố Vãn Thanh vô cùng bất đắc dĩ: "Anh đó, chỉ biết bắt nạt trẻ nhỏ!"
"Ha ha, Thiên Thiên vui lòng mà!"
Lục Lập Hành vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Lục Thiên Thiên.
Lục Thiên Thiên gật đầu liên tục: "Ừm ân, Thiên Thiên rất là vui vẻ rồi~ "
"Được thôi, vậy chúng ta bây giờ sẽ đi tìm chị Hoa Mẫn sao?"
"Ừm, lát nữa cho dù thế nào, cũng phải để nàng trở về một chuyến. Anh đã bảo anh cả xế chiều đi tìm anh Phi. Chờ chúng ta trở về, anh Phi đúng lúc sẽ ở nhà chúng ta, gặp mặt mới có thể biết giữa bọn hắn hiểu lầm cái gì."
"Được, vậy em sẽ cố gắng nói một chút…"
Cố Vãn Thanh còn chưa dứt lời, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc:
"Không cần nói, tôi sẽ trở về, em chính là vợ của Tiểu Hành sao? Quả nhiên là rất xinh đẹp!"
Lục Thiên Thiên lúc này đã đi tới bên người Trịnh Hoa Mẫn:
"Chị Hoa Mẫn ~ "
Trịnh Hoa Mẫn cũng vuốt vuốt tóc của nàng:
"Thiên Thiên cao lên rồi!"
"Ừm, Thiên Thiên đã cao lên rồi ~ "
Trịnh Hoa Mẫn cười cười.
Trong một năm rời nhà, Thiên Thiên đã lơn hơn lúc trước, cũng không biết Đậu Đậu…
Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy có chút đau lòng:
"Tiểu Hành, cậu vừa rồi mới nói muốn tôi nhất định phải trở về, là Tiểu Phi đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Cũng không tính là vậy, chỉ là tôi cảm giác anh Phi có chút không đúng."
Lục Lập Hành nói lại hành động mấy ngày nay của Lục Tiểu Phi một lần.
"Chị Hoa Mẫn, theo lý thuyết thì trả hết tiền rồi, anh Phi cần phải vui vẻ mới đúng. Nhưng mà tôi cảm thấy hắn vẫn không vui vẻ chút nào, hắn có phải là đã xảy ra chuyện gì khác hay không?"
"Không có… để tôi suy nghĩ một chút, để tôi suy nghĩ thật kỹ!"
Trịnh Hoa Mẫn vỗ vỗ đầu của mình.
"Sao lại không nghĩ ra cái gì vậy? Tôi không nhớ rõ Tiểu Phi còn xảy ra chuyện gì khác, chỉ là lần kia, sau khi hắn đánh nhau thì tính tình thay đổi rất lớn."
"Chị biết người đánh nhau với hắn không?"
“Biết!" Trịnh Hoa Mẫn dùng sức gật đầu: "Người kia là một tên lưu manh, hắn còn thường xuyên…"
"Thường xuyên làm gì gì?" Lục Lập Hành nhíu mày.
Trịnh Hoa Mẫn nắm tay, cúi đầu, xoắn xuýt nói:
"Hắn thường xuyên nói tôi xinh đẹp, bảo tôi rời khỏi Tiểu Phi để đến với hắn, tôi sao có thể đến với hắn được? Tôi không có khả năng cùng hắn được. Sau khi hắn nói qua một lần, tôi cũng không gặp hắn nữa, tôi…"
Nói đến đây, Trịnh Hoa Mẫn bỗng nhiên ngẩng đầu:
"Chẳng lẽ… Tiểu Phi là bởi vì chuyện này nên mới đánh nhau?"
Lục Lập Hành cũng vô cùng chấn kinh.
Thì ra là như thế này phải không?
Thế nhưng, cho dù là vậy, thì trả tiền rồi rời khỏi tỉnh thành, chuyện cũng nên kết thúc rồi mới đúng chứ!
Sao vẫn cảm giác như Lục Tiểu Phi không còn hy vọng sống vậy?
"Chắc vậy, nhưng cũng không đúng hoàn toàn!"
"Chuyện là…"
"Chúng ta đi về hỏi liền biết, đi thôi! Chị ở đó, xác suất hắn nói ra sẽ lớn hơn một chút."
"Đi thôi!"
Trịnh Hoa Mẫn nào còn quan tâm được mấy chuyện khác. Nàng lập tức bước nhanh hơn.
…
Độc Giác Lĩnh.
Các chỗ rừng quýt không xa.
Vương Tiểu Minh và Lý Cường đi lại trên đường.
"Vương Tiểu Minh, sao chúng ta lại tới đây nữa vậy? Quýt không thể trộm đâu!"
"Tớ biết, tiền mà chúng ta trả nhất định là không đủ, chỉ có năm mao. Tớ hôm nay lại tìm mẹ mượn một tệ, cầm đi trả cho bọn họ!"
"A? Vậy sao cậu không nói với tớ? Tớ cũng xin mẹ một chút, Vương Tiểu Minh, cậu thật đúng là…"
Lý Cường đang muốn mắng chửi người, bỗng nhiên trông thấy Vương Tiểu Minh ra hiệu cho hắn im lặng.
Lý Cường nao nao:
"Sao thế?"
"Cậu nhìn bên kia…"
Vương Tiểu Minh chỉ chỉ cách đó không xa, Lý Cường nghi ngờ nhìn sang:
"Hả? Đây không phải là chủ nhân rừng quýt mà chúng ta nhìn thấy lần đầu tiên sao? Hắn ở nơi đó làm cái gì?"
"Không biết, dáng vẻ giống như rất đau, hắn sẽ không là ngã bệnh rồi đó chứ?"
Hai người nhìn lẫn nhau một cái, lập tức bừng tỉnh: "Đi thôi!"
…
Lục Tiểu Phi nghiêng người dựa vào trên cây, trên trán có dính đầy mồ hôi. Hắn dùng lực che ngực, sắc mặt hơi trắng bệch.
Lần này, ở ngực đã đau nửa giờ, thế mà còn chưa tốt lên.
Hắn sờ lên thuốc trong túi, nhìn về phía bầu trời.
Bầu trời rất xanh, mặt trời cũng rất tốt. Bên cạnh ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng chim hót. Môi trường tốt như vậy, hắn lại sắp không thể nhìn thấy nữa.
Lục Tiểu Phi nhắm mắt lại, yên lặng thở dài. Tay của hắn cầm một túi thuốc. Có lẽ, tính mạng của hắn chỉ có thể đi tới đây.
"Anh trai, anh đang làm gì đó?"
"Anh sao thế? Có cần giúp một tay hay không?"
Cách đó không xa, bỗng nhiên truyền đến hai tiếng gọi non nớt. Lục Tiểu Phi vội vàng cất túi thuốc vào. Quay đầu lại, trông thấy Vương Tiểu Minh và Lý Cường, hắn nhẹ nhàng thở ra. Hắn cố gắng ổn định lại, để cho mình giữ vững mỉm cười:
"Là các em sao? Sao các em lại tới đây? Anh nói trước với các em, rừng quýt đã không phải là của anh nữa, các em không thể lại ăn trộm!"
Nói đến việc trộm, hai thiếu niên lập tức đỏ mặt:
"Chúng em không, không trộm, chúng em là đến để bồi thường tiền. Anh trai có chuyện gì vậy? Sao mặt lại trắng như thế?"
"Anh không sao, chỉ là hơi mệt chút, cần nghỉ ngơi một chút."
"A…"
Hai đứa nhóc gật đầu.
Vương Tiểu Minh đưa một tệ trong tay cho hắn:
"Cho anh, tuy rừng quýt bây giờ không phải là của anh, nhưng lúc chúng em ăn vụng có lẽ vẫn còn là của anh? Tiền này cần phải cho anh! Anh cầm lấy!"
"Đúng rồi, chủ nhân hiện tại của rừng quýt là người mang theo con chó vàng sao?"
Lục Tiểu Phi khoát tay áo, không nhận một tệ kia:
"Ừm, các em đã gặp qua?"
"Đúng vậy, con chó kia siêu cấp đáng sợ. Nó thế mà. . .lại muốn cắn em! May mà anh trai kia đã mắng nó giúp chúng ta! Thật là, ai, nhưng mà anh trai à, em nghe nói thôn Lục Gia có con chó Đại Hoàng gọi là Cẩu gia, anh từng gặp qua chưa?"
------
Dịch: MBMH Translate