Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 184 - Chương 184 - Các Em Rất Thích Cẩu Gia Sao?

Chương 184 - Các Em Rất Thích Cẩu Gia Sao?
Chương 184 - Các Em Rất Thích Cẩu Gia Sao?

Lục Tiểu Phi nghe thấy lời này thì không khỏi nở nụ cười:

"Các em rất thích Cẩu gia sao?"

"Ừm ừm!" Hai người đều gật đầu.

"Cẩu gia chính là thần tượng của tất cả bạn học trong trường học đó. Chúng em đều hy vọng chúng em tương lai cũng có thể anh dũng uy phong giống như Cẩu gia, còn có thể cứu người!"

Lục Tiểu Phi trông thấy lúc hai thiếu niên nói chuyện, trong mắt có ánh sáng. Hắn nhớ tới mình thuở thiếu thời, cũng từng hồn nhiên ngây thơ như thế. Luôn tràn ngập chờ mong và huyễn tưởng đối với tương lai, cảm thấy mình có thể làm bất cứ chuyện gì.

Sau này, hắn trưởng thành. Đột nhiên phát hiện muốn làm làm bất cứ chuyện gì cũng đều rất khó khăn.

Lực bất tòng tâm, thậm chí là rất mệt mỏi.

Thế giới của con nít luôn làm người ta hâm mộ như thế.

"Vậy nếu như các em gặp được Cẩu gia thì sao?"

"Chúng em nhất định sẽ mua xương tốt nhất cho Cẩu gia, nhìn nó ăn. Nếu có thể, em còn muốn…còn muốn chụp tấm ảnh cùng Cẩu gia!"

"Ừm, nhà chúng em có máy chụp ảnh, em cũng muốn."

"Chờ chụp được ảnh, chúng em nhất định sẽ trở thành người được toàn trường hâm mộ nhất."

Các thiếu niên bắt đầu huyễn tưởng. Lục Tiểu Phi nhìn bọn hắn, ý cười dần dần trở nên sâu sắc.

"Vậy nếu như anh nói, các em đã từng gặp Cẩu gia rồi thì sao?"

"Gặp qua, ở đâu?" Vương Tiểu Minh nghi ngờ nhìn qua.

Lục Tiểu Phi không nói gì, nhưng ánh mắt đã rất rõ ràng.

Vương Tiểu Minh nao nao:

"Anh nói… anh nói là… không thể nào? Con chó ngốc kia là Cẩu gia?"

Lý Cường đánh một cái lên vai Vương Cường:

"Cậu nói mò gì đó? Cẩu gia làm sao có thể ngốc được? Nhất định là chúng ta quá ngu ngốc, không nhìn ra Cẩu gia có ý khác. Có lẽ…Có lẽ nó chỉ là muốn ngủ mà thôi?"

Vương Tiểu Minh dùng sức gật đầu:

"Ừm, cũng không phải là không thể!"

Hai người nói chững chạc đàng hoàng, lại chọc người Lục Tiểu Phi.

Hắn không khỏi cảm khái: Lực lượng thần tượng đúng là rất cường đại!

Trong lúc nghĩ ngợi, chỉ thấy hai thiếu niên một trái một phải đi vào bên cạnh hắn, thần bí nói:

"Anh trai, nếu như anh đã biết Cẩu gia, có thể mang chúng em đi gặp một chút không."

"Đúng đúng đúng, hôm nay chúng em được nghỉ, có thời gian đâu, chúng em muốn đi gặp Cẩu gia!"

“Anh…"

"Anh trai, anh sẽ không từ chối chúng em đâu đúng không? Cho anh một tệ này, lần sau em sẽ lại bồi thường tiền quýt cho anh."

Vương Tiểu Minh trực tiếp nhét một tệ vào trong tay Lục Tiểu Phi.

Lục Tiểu Phi hơi sững sờ. Tiền trong tay, bỗng nhiên trở nên có chút nặng nề. Hắn trầm mặc một hồi, nói:

"Anh sợ là không mang theo các em được!"

"A? Tại sao vậy?"

"Anh còn có những chuyện khác."

"Ồ được!" Vương Tiểu Minh có chút uể oải:

"Vậy… vậy em sẽ không quấy rầy anh nữa, tự chúng em sẽ đi tìm. Anh à, đường này đi thế nào đây?"

Lục Tiểu Phi chỉ chỉ về phía thôn Lục Gia, đó là phía nhà hắn. Nhưng hắn đại khái là không về được.

"Cám ơn anh, chúng em đi đây!"

"Nếu như anh có chuyện gì khó xử thì ở chỗ này chờ chúng em, chúng ta sẽ quay lại đưa anh về nhà."

"Được." Trong lòng Lục Tiểu Phi cảm thấy ấm áp.

Hai thiếu niên lúc này mới rời khỏi. Lục Tiểu Phi nhìn bóng lưng của hai người thiếu niên, một lần nữa nhắm mắt lại. Đau đớn vẫn chưa kết thúc. Nhưng mà trò chuyện với người khác trong chốc lát, cảm giác đã khá hơn nhiều. Hắn cũng không biết, mình còn cứu được hay không.

Nhưng mà chuyện này không quan trọng, cho dù có thể cứu, đó cũng là một con số trên trời. Hắn không thể lại liên lụy đến trong nhà được.

Nhiều năm như vậy, nếu như không phải vì hắn liên lụy, trong nhà chắc là sẽ sống rất tốt…

. . .

Mấy người Lục Lập Hành, Trịnh Hoa Mẫn, Cố Vãn Thanh dùng tốc độ nhanh nhất đi về nhà.

Dọc theo con đường này, Trịnh Hoa Mẫn đều vô cùng khẩn trương.

Cũng không biết, nhìn thấy Tiểu Phi sẽ là tình cảnh gì. Hắn có còn giống như lúc trước, đối với mình lạnh như băng, mắng và bảo mình cút nữa hay không?

Lúc mới bắt đầu, thực ra nàng đều có thể nhịn được.

Thế nhưng mà sau này, mỗi một lần hắn mắng, nàng đều ngồi ở trong góc khóc thật lâu.

Quá khổ.

Đây không phải là cuộc sống mà nàng muốn.

Nhưng mà đó là Tiểu Phi, nàng sao có thể nỡ rời đi?

"Chị Hoa Mẫn."

"Hả?"

Bị Lục Lập Hành gọi, Trịnh Hoa Mẫn tranh thủ thời gian ngẩng đầu:

"Sao thế?"

"Không có chuyện, chúng ta sắp đến nhà rồi, lát nữa gặp anh Phi. Chị nhớ đừng quá kích động, nếu không sẽ kích thích đến anh Phi. Chúng ta bình tĩnh một chút, tâm sự thật tốt, nói không chừng có thể moi được tin tức gì đó!"

"Ừm, được, tôi sẽ cố gắng!" Trịnh Hoa Mẫn vừa nói vừa cúi thấp đầu.

Lục Lập Hành còn muốn nói gì nữa, Cố Vãn Thanh đã kéo hắn lại, ra hiệu hắn không cần nói. Lục Lập Hành cũng chỉ đành yên lặng thở dài.

Mắt thấy xe sắp muốn vào thôn.

Lòng Trịnh Hoa Mẫn lúc này mới không còn khó chịu, ngẩng đầu lên.

Nàng hít sâu một hơi, thậm chí còn lộ ra nụ cười.

Nhưng mà vào ngay lúc này, Lục Lập Vĩ hốt hoảng chạy tới:

"Tiểu Hành, Hoa Mẫn, em cũng quay về rồi sao? Tiểu Hành, phải làm sao bây giờ? Anh không tìm thấy Tiểu Phi!"

Lục Lập Hành mạnh mẽ đứng lên: "Cái gì?"

Lục Lập Vĩ nói: "Anh căn cứ theo thời gian em dặn dò, đến nhà Tiểu Phi, nhưng chỉ gặp được chú Kiến Quốc và Đậu Đậu, còn có Vượng Tài, không có gặp được Tiểu Phi. Anh có hỏi bọn họ, bọn họ nói là sau khi Tiểu Phi ăn cơm trưa liền nói có chuyện muốn ra ngoài, cũng không nói là đi chỗ nào!"

"Anh thấy trước khi em đi có nhắn nhủ nghiêm túc như vậy, chuyện này chắc chắn là không thể kéo dài, anh liền đến cửa thôn để tìm các người!"

"Làm sao bây giờ? Tiểu Phi chắc là sẽ không xảy ra chuyện đúng không?"

Lục Lập Vĩ nhớ đến, dự đoán của Lục Lập Hành vẫn luôn rất chính xác. Nếu như hắn cảm thấy Lục Tiểu Phi có chuyện gì, vậy chắc chắn sẽ có chuyện gì đó.

"Đúng rồi, anh cũng mang Đại Hoàng đến, Đại Hoàng!"

Lục Lập Vĩ gọi một tiếng, Đại Hoàng liền xông tới từ bên cạnh!

Mấy lần trước, cho dù Lục Lập Hành làm chuyện gì, Đại Hoàng đều đi theo hắn, Lục Lập Vĩ cảm thấy Đại Hoàng ở đây, sẽ an toàn một chút.

Trịnh Hoa Mẫn lúc này đã luống cuống:

"Làm sao bây giờ? Tiểu Phi có thể đi chỗ nào chứ? Làm sao bây giờ?"

"Không được, để tôi về hỏi một chút!"

Mắt thấy Trịnh Hoa Mẫn muốn nhảy xuống xe, Lục Lập Hành nhanh chóng ngăn cản nàng:

"Đừng, chị Hoa Mẫn, chú Kiến Quốc chắc là thật sự không biết, nếu không thì đã nói cho anh cả rồi. Hắn hiện tại rất tín nhiệm hai anh em chúng tôi!"

"Anh cả, hôm nay ngày mấy vậy?"

Lục Lập Vĩ bị câu hỏi đột nhiên này làm cho sững sờ: "Ngày 1, Thiên Thiên vừa nghỉ!"

"Ngày 1?" Lục Lập Hành tự lẩm bẩm.

Hệ thống nói Lục Tiểu Phi là tự sát vào ngày mùng bốn, còn có ba ngày.

Sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng!

Chẳng lẽ là bởi vì mình tham dự vào, cho nên đến trước thời hạn?

Hắn nhanh chóng nhảy xuống xe:

"Anh cả, anh mang theo Vãn Thanh, Thiên Thiên còn có chị Hoa Mẫn đi về trước, em và Đại Hoàng đi tìm người!"

"Được, được!" Lục Lập Vĩ lập tức đồng ý.

Nhưng mà Trịnh Hoa Mẫn lại gấp:

"Không muốn, tôi đi cùng với cậu! Tôi phải đi tìm Tiểu Phi, tôi…"

Trong lúc mấy người đang nóng nảy, cách đó không xa bỗng nhiên có hai thiếu niên đi tới:

"Cẩu gia, mày chính là Cẩu gia sao?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment