Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 188 - Chương 188 - Con Có Việc Muốn Nói Cho Các Người Biết

Chương 188 - Con Có Việc Muốn Nói Cho Các Người Biết
Chương 188 - Con Có Việc Muốn Nói Cho Các Người Biết

Nhìn nàng cười, Lục Tiểu Phi bỗng nhiên ôm kín mặt. Hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng sức ôm lấy bờ vai của mình. Không để cho người trông thấy nước mắt, nhưng mà bả vai lại đang không ngừng run run.

Đại Hoàng theo bản năng muốn đi lên trước, lại bị Lục Lập Hành giữ chặt:

"Đại Hoàng, đừng quấy rầy bọn họ."

"Vương Tiểu Minh, Lý Cường, chúng ta đến phía trước chờ bọn họ."

Hai người thiếu niên tràn đầy mê mang:

"À à, thế nhưng, anh trai kia…"

"Không có việc gì, chúng ta đi phía trước chờ."

Lúc này không nên quấy rầy hai người.

"Gâu Gâu! ~ "

Thấy hai người không nghe lời, Đại Hoàng kêu to hai tiếng với bọn họ. Hai người thiếu niên lập tức nghe lời gật đầu:

"Được rồi."

Sau đó, bọn họ ngoan ngoãn đi theo phía sau Đại Hoàng, giống như là hai đàn em nghe lời.

Lục Tiểu Phi ngồi xổm trên mặt đất, khóc thật lâu. Trịnh Hoa Mẫn cứ như vậy mà đứng trước mặt của hắn, không nói gì, yên lặng bồi tiếp hắn.

Sau một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng đứng lên. Trên mặt là nụ cười giống hệt như Trịnh Hoa Mẫn:

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

"Được, về nhà."

Lục Lập Hành cũng không đợi bao lâu đã thấy hai người nắm tay đi tới. Vào lúc bọn họ sắp tới gần, Lục Lập Hành lôi kéo Đại Hoàng:

"Đại Hoàng, chúng ta đi trước."

"Chờ một chút!" Lục Tiểu Phi gọi hắn.

Hắn đi đến trước mặt Lục Lập Hành, dùng sức cầm tay của hắn:

"Người anh em, cám ơn."

"Không cần cảm ơn, chuyện nên làm."

"Chờ tôi tốt hơn sẽ đến trồng rừng quýt cho cậu, không cần tiền."

"Khó mà làm được, lao động trái pháp, anh muốn để tôi bị kiện sao?"

Lục Tiểu Phi nghe thấy lời này thì nở nụ cười. Hắn dùng lực vỗ vỗ bả vai của Lục Lập Hành:

"Được, thu phí."

"Ừm."

Giữa hai người ăn ý đạt thành nhận thức chung.

Vương Tiểu Minh và Lý Cường nhìn mà mơ hồ:

"Hai người đang nói gì đấy? Làm sao miễn phí lao động lại không cần chứ? Đại ca Cẩu gia, anh có phải là ngốc hay không?"

Đại ca Cẩu gia chính là gọi Lục Lập Hành.

"Ha ha, chờ các em lớn lên rồi sẽ hiểu, đi nhanh lên đi, Vãn Thanh đang ở nhà chờ lấy chúng ta. Anh phải trở về nấu cơm!"

"Ách, đại cả Cẩu gia, anh còn phải nấu cơm sao? Hiện tại đàn ông không phải không nấu cơm sao?"

Lục Lập Hành: "Nói các em cũng không hiểu đâu? Không biết làm cơm sẽ không thế lấy được vợ."

"Hả? Nghiêm trọng như vậy sao? Vậy thì không được, em muốn cưới vợ, em muốn cưới một người vợ thật xinh đẹp! Tớ hôm nay trở về sẽ bắt đầu học nấu cơm!"

"Lý Cường, cậu có thể học được sao?" Vương Tiểu Minh yên lặng trợn trắng mắt.

Lý Cường: "Tớ nhất định có thể, Vương Tiểu Minh, cậu muốn học hay không?"

Vương Tiểu Minh: "Tớ mới không học!"

Nhưng trong lòng hắn đã yên lặng hạ quyết tâm. Buổi tối hôm nay trở về phải hỏi mẹ một chút xem nên nấu mì thế nào, đây chính là món hắn thích ăn nhất. Vợ tương lai của hắn chắc là cũng sẽ thích?

Lục Tiểu Phi và Trịnh Hoa Mẫn nắm tay đi ở sau cùng, nhìn dáng vẻ náo loạn của ba người một chó, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn không ít.

"Hoa Mẫn, Đậu Đậu nhà chúng ta cũng có thể trưởng thành như vậy đúng không?"

"Ừm, đến lúc đó em sẽ dạy nó nấu cơm, em biết nấu cơm."

"Tốt, vậy anh sẽ dạy nó làm việc."

Hai người vừa cười vừa nói, đi về nhà.

Mãi cho đến trước thôn Lục Gia, Vương Tiểu Minh và Lý Cường mới lưu luyến không rời chào tạm biệt với Đại Hoàng, cũng bày tỏ sau này nhất định còn sẽ tìm đến Đại Hoàng chơi, sau đó hai người mới rời khỏi.

Lục Lập Hành và Đại Hoàng chào tạm biệt hai người Lục Tiểu Phi rồi hướng về nhà mình.

Lục Tiểu Phi nắm tay Hoa Mẫn, một đường trở về nhà.

Đi vào trong sân, hắn trông thấy Lục Kiến Quốc đang ôm Đậu Đậu nóng nảy đi tới đi lui.

Trông thấy Trịnh Hoa Mẫn, Đậu Đậu lập tức hô to:

"Mẹ, mẹ về rồi!"

Lục Kiến Quốc nao nao, nhanh chóng quay đầu nhìn về hai người tới.

"Hoa Mẫn? Hoa Mẫn, con trở về rồi, trở về thì tốt, trở về thì tốt!"

Sau khi giao Đậu Đậu cho Trịnh Hoa Mẫn, hắn tức giận nhìn về phía Lục Tiểu Phi:

"Tiểu Phi, con ra ngoài đón Hoa Mẫn cũng không nói một tiếng. Con có biết hay không, Lập Vĩ và Tiểu Hành tìm con muốn điên rồi!"

"Nhà chúng ta thiếu người ta ân tình lớn, sao con có thể không nói một tiếng liền đi?"

“Con thật đúng là, con thật đúng là, con muốn ba phải nói gì mới tốt đây?"

Lục Tiểu Phi cúi thấp đầu, lấy một đống thuốc lớn từ trong túi ra:

"Ba, con có việc muốn nói cho người và mẹ, còn có Hoa Mẫn."

Trông thấy số thuốc kia, vẻ mặt của Lục Kiến Quốc có lạnh lẽo:

"Đây là cái gì? Tiểu Phi, con sao thế? Con đừng làm ba sợ, nếu như con bị bệnh thì cứ nói với ba. Ba dù đập nồi bán sắt cũng sẽ chữa cho con! Con tuyệt đối không nên kìm nén a, Tiểu Phi…"

"Ông nội con, ông nội con năm đó cũng rời đi mà không nói một tiếng nào…"

Lục Kiến Quốc nói xong liền ôm mặt, bật khóc.

Lục Tiểu Phi chợt nhớ, lúc hắn còn rất nhỏ, có một ngày ông nội luôn yêu thương hắn đi ra ngoài rồi không thấy trở về nữa.

Sau này, Lục Kiến Quốc đi ra ngoài một chuyến, lúc trở lại, trên mặt của hắn tràn đầy mây đen.

Ngày ấy, hắn ôm lấy hắn còn không hiểu chuyện, ngồi ở trong sân, chăm chú nhìn bầu trời:

"Tiểu Phi, ba ba từ nay về sau đã không còn ba nữa."

Lúc đó, Tiểu Phi còn nghe không hiểu ý của những lời này. Nhưng hắn vẫn cảm thấy ba mình không vui. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Lục Kiến Quốc, nói nghiêm túc: "Không có chuyện a, ba còn có Tiểu Phi mà."

"Ừm, ba còn có Tiểu Phi."

Rất nhiều ký ức lúc trước đã bị hắn quên đi, nhưng mà đoạn ký ức này lại luôn nằm mãi trong đầu hắn. Cho tới hôm nay, hắn mới hiểu rõ ý của những lời này.

"Ông nội năm đó…"

Lục Kiến Quốc không nói gì.

Lô Thục Phân đã bị kinh động, nghe thấy được động tĩnh thì nhanh chóng đi ra. Nàng nói:

"Ông nội con năm đó bị bệnh nghiêm trọng, cha con vốn mang theo hắn đến huyện thành trị liệu, khi đó, còn không có xe, trong nhà cũng không có tiền. Ông nội con đã một mình tiến vào núi lớn, khi đó, trên núi có sói, cho dù muốn ra ruộng làm việc thì cùng cần nhiều người đi cùng nhau. Thế nhưng ông nội con lại đi một mình, còn là buổi tối…"

"Tiểu Phi, ông nội con chính là khúc mắc của cha con, khúc mắc cả đời."

"Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn nghĩ, nếu như lúc ấy, hắn có thể đi theo cha, chỉ cần hắn đi theo hắn thì có lẽ ông nội của con đã không xảy ra chuyện rồi."

"Mẹ đã khuyên rất nhiều năm nhưng đều vô dụng, con cũng đừng…"

Trong lòng Lục Tiểu Phi lại run lên. Hắn không dám tưởng tượng nổi, nếu như mình lần này thật sự chết đi. Vậy thì ba hắn…

Hắn sẽ là cái dạng gì?

May mà, may mà không sao.

"Cha, mẹ, con đang muốn nói với các người chuyện này. Các người yên tâm, con nhất định sẽ nói tất cả cho mọi người!"

"Tốt, tốt, vào nhà, vào nhà rồi từ từ nói, đừng ở bên ngoài nữa, bên ngoài lạnh…"

"Hoa Mẫn, con cũng vào nhà, ôm Đậu Đậu vào luôn."

Trịnh Hoa Mẫn gật gật đầu: “Vâng…”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment