Mấy người cùng nhau vào nhà rồi lần lượt ngồi xuống.
Lục Tiểu Phi đặt toàn bộ số thuốc lên trên mặt bàn, sau đó mới nói lại chuyện của mình. Lúc nghe hắn nói bởi vì không có tiền chữa bệnh, mà muốn đi tự sát, Lục Kiến Quốc kém chút ngã nhào trên đất. Trịnh Hoa Mẫn và Lục Thục Phân cũng cảm thấy chấn động. May mà, Tiểu Phi bị Lục Lập Hành mắng tỉnh. Trong lòng Lục Kiến Quốc lại càng cảm kích Lục Lập Hành.
Chờ Lục Tiểu Phi nói xong, Lục Kiến Quốc mới đi về phía hắn. Hắn giơ tay lên, run rẩy nói:
"Con, con… con đây là…"
Hắn giơ cánh tay một hồi, cuối cùng vẫn là để xuống. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lục Tiểu Phi:
"Con không cần sợ, cha và mẹ, còn có Hoa Mẫn đều sẽ mãi ở bên cạnh con."
Lục Tiểu Phi dùng sức gật đầu:
"Con biết."
"Ba mẹ, Hoa Mẫn, các người cứ yên tâm, con đã ý thức được sai lầm của mình rồi, Con định nghe theo Lục Lập Hành, đi kiểm tra thân thể một chút, sau đó nghiêm túc kiếm tiền, chữa bệnh cho mình!"
"Con sau này sẽ không nghĩ đến cái chết nữa. Con phải sống cho thật tốt, dưỡng lão cho ba mẹ, nuôi dưỡng Đậu Đậu lớn lên."
"Còn phải đối tốt với Hoa Mẫn nữa."
"Anh trước đó, thật sự là quá khốn nạn. Hoa Mẫn, anh chưa từng muốn rời xa em, anh chỉ là..."
"Em biết!" Trịnh Hoa Mẫn vội vàng mà nói:
"Em biết, trong hai tháng này, em vẫn luôn cảm thấy anh có chuyện gì đó gạt em. Tiểu Phi, sau này..."
"Sau này, anh sẽ không gạt em nữa!" Lục Tiểu Phi chăm chú nhìn về phía nàng.
Trịnh Hoa Mẫn gần như vui đến phát khóc:
"Được, không thể gạt em, không được lại gạt em nữa. Tiểu Phi, em chưa bao giờ muốn rời khỏi anh cả, anh cũng đừng đuổi em đi!"
"Ừm, sẽ không, vĩnh viễn sẽ không."
Lục Tiểu Phi nhìn dáng vẻ Trịnh Hoa Mẫn, lòng như rỉ máu. Một cô gái tốt như vậy, hắn trước đó lại muốn đi chết, con để nàng rời đi. Hắn thật sự là điên rồi!
"Vậy Tiểu Phi, anh có thể nói cho em biết, tại sao anh lại đánh nhau không? Là Triệu Minh Hải làm cái gì đó sao?"
Tuy vừa rồi Lục Tiểu Phi đã nói phân nửa. Nhưng hắn vẫn không nói nguyên nhân đánh nhau lúc trước. Mà tất cả nguyên do, đều là bởi vì trận đánh nhau kia. Nếu không phải vậy, Lục Tiểu Phi sẽ không đánh mất toàn bộ tiền tích góp của hai người, sau đó không có tiền đi khám bệnh.
Nhắc đến chuyện này, Lục Tiểu Phi cúi thấp đầu. Lục Kiến Quốc và Lô Thục Phân nhìn nhau một cái:
"Tiểu Phi, nói đi!"
Lục Tiểu Phi lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Trịnh Hoa Mẫn chăm chú:
"Hoa Mẫn, anh nói, em đừng nóng giận."
"Được." Trịnh Hoa Mẫn dùng sức gật đầu.
Lục Tiểu Phi há miệng, giọng nói nhẹ đi rất nhiều:
"Hắn nói... Hắn nói hắn nhất định phải có được em, bảo anh cút, còn nói ở trước mặt rất nhiều người. Lúc em, em đi nhà vệ sinh, hắn còn lén theo em…"
Sắc mặt của Trịnh Hoa Mẫn lập tức thay đổi. Trịnh Hoa Mẫn vẫn còn nhớ Triệu Minh Hải. Hắn là tổ trưởng của Lục Tiểu Phi. Lúc trước, nàng đến chỗ buôn bán tìm Lục Tiểu Phi, đúng lúc bị hắn nhìn thấy. Người này còn huýt sáo và hỏi nàng: "Mỹ nữ, em tìm ai thế? Đừng tìm, không bằng đi cùng anh đi?"
Ngay lúc đó, Trịnh Hoa Mẫn xấu hổ không chịu nổi. Nàng nhanh chóng né tránh sang bên cạnh. Triệu Minh Hải lại đi theo. May mà, Tiểu Phi kịp thời đi ra. Nàng mới tránh được hắn. Nàng vốn cho rằng sẽ không gặp lại người này nữa, sao lại thế…
"Hắn còn nói, em đi ra ngoài làm việc một tuần là muốn đi thông đồng với người khác…"
"Hắn nói bậy!"
Trịnh Hoa Mẫn cảm thấy đau ngực:
"Em lần đó đến nhà kia, chỉ có nữ chủ nhân ở nhà, nàng bị bệnh, không có cách nào chăm sóc con, mới cần em ở lại trong nhà giúp đỡ. Tiểu Phi, anh đừng tin hắn, em không có."
"Anh biết, anh đương nhiên biết em không có!" Lục Tiểu Phi vội vàng nói:
"Anh rất tin tưởng người, thế nhưng mà đám công nhân kia không tin, bọn họ không ngừng nói đùa, nói liên tục hai ngày."
"Anh tránh né bọn họ, bọn họ vẫn tiếp tục nói…"
"Anh thật sự là, thật sự là…"
Lục Tiểu Phi còn nhớ đến tình cảnh lúc ấy. Vì không muốn dây dưa với Triệu Minh Hải, hắn ngồi ăn cơm một mình ở trong góc. Nhưng mà Triệu Minh Hải hết lần này tới lần khác dẫn một đám người đi tới, ngồi ở trước mặt hắn, nói một ít lời khó nghe. Thấy hắn không nói gì, Triệu Minh Hải còn làm trầm trọng thêm:
"Tiểu Phi, nếu thực sự không được, cậu nhường vợ cậu cho tôi một buổi tối cũng được. Tôi nếm thử tư vị, sau đó sẽ trả cho cậu. Tôi cho cậu tiền…"
Vào thời điểm đó, Lục Tiểu Phi không nhịn được nữa. Hắn trực tiếp ném đồ ăn trong tay vào người Triệu Minh Hải. Sau đó, liền có trận đánh nhau kia. Hắn đánh gãy một chân của Triệu Minh Hải. Triệu Minh Hải ở tỉnh thành cũng có chút thế lực, liền buộc hắn bồi thường tiền. Nếu như hắn không bồi thường tiền thì sẽ đi tìm Trịnh Hoa Mẫn gây phiền phức. Lục Tiểu Phi cảm thấy mình thế nào cũng không quan trọng. Nhưng hắn không dám dùng Trịnh Hoa Mẫn để đánh cược. Cộng với việc mình đột nhiên bị bệnh, hắn cảm thấy, sau này mình đại khái sẽ không bảo vệ được Hoa Mẫn nữa. Lúc này, hắn mới mua cho nàng một vé xe rất xa, muốn nàng xa cách nơi này. Trước khi về nhà, hắn còn đi tìm Triệu Minh Hải nói cho hắn biết, lần sau nếu như còn dám nói thế thì sẽ lấy mạng của hắn mà không phải là một cái chân.
Nhưng Lục Tiểu Phi không nghĩ tới, Trịnh Hoa Mẫn vẫn luôn không đi. Nàng thế mà vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh hắn. Thấy sắc mặt của Trịnh Hoa Mẫn vô cùng khó coi, Lục Tiểu Phi có chút bối rối;
"Hoa Mẫn, em đừng khóc."
"Anh, anh sau này sẽ không tiếp tục đánh nhau, không để cho em lo lắng nữa."
"Sau này, chúng ta cũng không đi tỉnh thành, không gặp được Triệu Minh Hải, chúng ta sẽ sống ở đây thật tốt."
Nước mắt Trịnh Hoa Mẫn vẫn chảy xuống. Lục Tiểu Phi có chút luống cuống. Trịnh Hoa Mẫn rưng rưng nước mắt, nhìn về phía hắn:
"Anh vì thế nên mới đánh nhau?"
"Anh, ừm."
"Sao anh lại ngốc như vậy? Bọn họ nói em, em cũng sẽ không thiếu cục thịt nào. Thế nhưng mà anh bị thương, em sẽ đau lòng. Sau này em đi ra ngoài sẽ không trang điểm nữa, em…"
Trịnh Hoa Mẫn nghĩ tới Lục Tiểu Phi bị một đám người vây quanh đánh. Dưới tình huống như vậy, còn đánh gãy chân Triệu Minh Hải. Nàng cảm thấy vô cùng đau lòng!
Nàng đang nói, chợt nghe "đông" một tiếng. Lục Kiến Quốc đấm một cái lên trên mặt bàn:
"Đánh!"
"Loại người này nên đánh, Tiểu Phi, con làm đúng lắm! Nếu như ba ở đó thì cũng sẽ đánh!"
"Hoa Mẫn đến nhà chúng ta, gả cho con, con không thể để cho nàng bị bắt nạt được!"
Nói xong những thứ này, Lục Kiến Quốc nhìn về phía Trịnh Hoa Mẫn:
"Hoa Mẫn, con yên tâm, nhà chúng ta không ai sẽ hoài nghi con! Nếu như những người khác mà dám hoài nghi con, thái độ của ba mẹ cũng sẽ giống như Tiểu Phi vậy!"
"Con muốn trang điểm ăn mặc thế nào đều tùy ý. Ở độ tuổi này của con vốn cần phải thật xinh đẹp, không thể mỗi ngày đều như ông cụ non!"
"Còn về Triệu Minh Hải gì đó, nếu như sau này còn dám đến thôn Lục Gia thì chúng ta sẽ để hắn có đi không về! Lại dám coi thường chúng ta sao?"
Trịnh Hoa Mẫn nghe thấy lời này, cũng không biết nên khóc hay nên cười…
Nàng gật đầu:
"Được, con đã biết, nhưng mà Tiểu Phi…"
"Ngày mai sẽ đến trong huyện làm kiểm tra, ba đi gom góp ít tiền, các con đợi chút."
Nói xong, Lục Kiến Quốc liền đi ra ngoài…
------
Dịch: MBMH Translate