Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 190 - Chương 190 - Chỉ Là Nhớ Em

Chương 190 - Chỉ Là Nhớ Em
Chương 190 - Chỉ Là Nhớ Em

Chân núi.

Cố Vãn Thanh đang chăm chú dạy Lục Thiên Thiên viết chữ. Lúc này, khóe mắt Lục Thiên Thiên đang cố kìm nén nước mắt, muốn rơi cũng không dám rơi xuống:

"Chị dâu hai, Thiên Thiên đã làm xong bài tập của ngày nghỉ bài, tại sao còn phải viết chữ vậy?"

Cố Vãn Thanh vuốt cái mũi nhỏ của nàng, nói nghiêm túc:

"Vì để cho Thiên Thiên tương lai có thể dạy cho cháu trai chái gái càng nhiều chữ hơn nha!"

"Ồ." Nghe thấy những lời này, Lục Thiên Thiên dùng sức lau nước mắt:

"Vậy, vậy Thiên Thiên vẫn nên học bài thì hơn, cũng không biết anh hai và Đại Hoàng đi làm cái gì rồi? Em rất nhớ bọn họ."

"Bọn họ, bọn họ chắc chắn là đi làm anh hùng rồi!"

"Oa, bọn họ thật giỏi, vậy Thiên Thiên cũng phải học cho thật tốt."

Lục Thiên Thiên nói xong liền vùi đầu, chăm chú viết chữ.

Cố Vãn Thanh đứng dậy, sờ bụng. Ngồi xổm thời gian dài, hai nhóc con này có chút kháng nghị rồi. Xương sống thắt lưng đều có chút đau nhức.

"Vãn Thanh."

Giọng nói của Lục Lập Hành truyền đến cách đó không xa.

Cố Vãn Thanh nhanh chóng quay đầu, trông thấy Lục Lập Hành và Đại Hoàng thì lập tức nở nụ cười:

"Trở về rồi? Thế nào? Tiểu Phi không có chuyện gì chứ?"

"Hắn không có việc gì."

"Ừm, vậy là tốt rồi, anh biết có anh xuất mã thì nhất định sẽ..."

Cố Vãn Thanh còn chưa dứt lời đã bị Lục Lập Hành ôm vào trong ngực.

"Nhưng mà anh có việc."

Nụ cười của Cố Vãn Thanh lập tức cứng lại. Trong giọng nói của nàng chứa đầy sự bối rối:

"Anh, anh sao thế?"

Nàng cố gắng đẩy Lục Lập Hành ra, xem hắn có phải là bị thương chỗ nào rồi hay không, lại phát hiện mình dù đẩy thế nào cũng không đẩy được hắn. Bên tai là giọng nói có chút lười biếng của Lục Lập Hành:

"Không, chỉ là nhớ em thôi."

Cố Vãn Thanh nao nao, nhẹ nhàng thở ra. Nàng cũng duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Lập Hành. Đại Hoàng đang cuống cuồng tranh công với Cố Vãn Thanh thấy hai người một mực không xa nhau thì gấp đến xoay quanh. Nó kêu lên đối với Lục Lập Hành. Nhưng mà vừa kêu một tiếng, nó đã bị tay Lục Thiên Thiên gắt gao nắm chặt miệng. Đại Hoàng ai oán nhìn về phía Lục Thiên Thiên. Lục Thiên Thiên đưa tay đặt ở bên môi, lại trộm nhìn về phía Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành, sau đó nhỏ giọng nói:

"Suỵt, Đại Hoàng, đừng quấy rầy bọn họ, đi, chúng ta qua bên kia chơi."

Đại Hoàng nóng nảy uốn éo người, hiển nhiên không muốn đi cùng Lục Thiên Thiên. Nó hôm nay đã lập được công lớn ~

Còn chưa được nữ chủ nhân khích lệ? ~

Nhưng mà Lục Thiên Thiên nào quản được nhiều như vậy. Nàng một tay lôi kéo miệng Đại Hoàng, một tay lôi kéo lỗ tai Đại Hoàng, kéo sang bên cạnh:

"Cô giáo nói, có một số hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi. Đại Hoàng, chúng ta đều là trẻ nhỏ, không thể nhìn ~ "

Đại Hoàng: ...

Nhóc mới là con nít ~

Cẩu gia không phải ~

Lục Lập Hành ôm Cố Vãn Thanh một hồi lâu mới buông ra. Nhưng mà ánh mắt của hắn lại không hề rời khỏi nàng. Cố Vãn Thanh bị nhìn cho có chút xấu hổ. Nàng nhanh chóng sờ lên mặt mình:

"Em có phải là mập lên hay không?"

"Không, em bây giờ là vừa vặn."

Trên mặt có thịt, cái bụng cũng bắt đầu nhô lên. Nhưng nhìn từ phía sau lại không nhìn ra chút nào.

"Vậy sao anh cứ nhìn em thế?"

"Ừm, Vãn Thanh…"

Lục Lập Hành nghĩ một lúc rồi hỏi:

"Sau này, nếu như em có chuyện gì, hoặc là có chuyện gì muốn thì nhất định phải nói cho anh biết, không thể kìm nén. Chúng ta là vợ chồng, cần cùng nhau gánh chịu, có biết không?"

Vẻ mặt của Cố Vãn Thanh cứng lại:

"Anh sao thế?"

Trong nháy mắt kia, Lục Lập Hành đột nhiên cảm giác được, Cố Vãn Thanh giống như thật sự có chuyện gạt mình.

Thế nhưng, hắn sống cả đời, cũng không nhớ rõ Cố Vãn Thanh có chuyện gì là gạt hắn cả. Đại khái là mình cả nghĩ quá rồi. Lục Lập Hành sửa sang tóc cho nàng:

"Anh Phi bị bệnh, nhưng hắn không nỡ dùng tiền, vẫn luôn gạt chị Hoa Mẫn, thiếu chút là tự sát."

"Hả? Nghiêm trọng như vậy?"

"Nếu như hắn chết, đoán là chị Hoa Mẫn cũng sẽ sống không nổi. Cho dù không chết, chị Hoa Mẫn lại ở xa như thế, bọn họ cũng chỉ đang không ngừng thương tổn lẫn nhau mà thôi."

"Nhưng mà bây giờ tốt rồi, cho nên Vãn Thanh à, anh có chút sợ hãi chúng ta cũng bởi vì mâu thuẫn gì đó mà tách ra. Cho nên, em phải nhớ, nếu có chuyện gì thì nhất định phải nói cho anh biết."

"Anh là người chồng không gì không làm được của em, anh nhất định sẽ giải quyết giúp em!"

Cố Vãn Thanh lúc này hiểu rõ tại sao Lục Lập Hành vừa rồi lại kỳ lại như thế. Nàng gật đầu:

"Được, em sẽ nhớ kỹ."

"Ừm, anh đi nấu cơm, muốn ăn cái gì?"

"Thịt kho tàu đi." Cố Vãn Thanh chỉ chỉ bụng của mình:

"Bọn chúng muốn ăn."

"Ha ha, được."

Lúc Lục Kiến Quốc trở về, trời đã hoàn toàn đen. Hắn đưa 500 tệ mượn được cho Lục Tiểu Phi:

"Ngày mai ba đi cùng con."

Sau khi nói xong, hắn bỗng nhiên ho kịch liệt.

Lục Tiểu Phi thấy thế thì vội vàng hỏi:

"Ba, ba sao thế?"

"Không có chuyện gì, chỉ là có chút cảm mạo, không chậm trễ."

"Vậy thì ba nên ở nhà nghỉ ngơi đi, để Hoa Mẫn đi cùng con. Chúng ta đều từng xông pha ở bên ngoài, cũng hiểu nhiều thứ hơn."

Trịnh Hoa Mẫn cũng đứng dậy:

"Đúng đấy, ba, hai chúng con đi là được rồi, ba cứ chờ ở nhà là được, nên nghỉ ngơi một chút, cảm mạo nghiêm trọng cũng là chuyện lớn."

Mấy năm trước, trong thôn làng cũng có một số người bị cảm mạo nhưng không đi trị liệu, cuối cùng chết.

"Vậy cũng được, các con đi đi. Ba muốn đi cảm ơn Tiểu Hành một chút về chuyện mấy ngày nay. Ba xem xem cần chuẩn bị thứ gì."

"Ừm, được."

Mấy người thống nhất với nhau.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai.

Lục Tiểu Phi và Trịnh Hoa Mẫn đã ngồi xe đến huyện.

Lục Lập Hành theo thường lệ đi bán khoai lang.

Mấy ngày nay, bởi vì là ngày nghỉ nên chuyện buôn bán khoai lang vô cùng đắt khách. Một ngày có thể bán hơn một trăm tệ.

Chỉ là, khoai lang có thể bán càng ngày càng ít.

Đợi đến ngày thứ tư.

Vương Thiết Trụ đến nói cho Lục Lập Hành, số khoai lang còn lại chỉ sợ không bán được năm ngày.

Lục Lập Hành nói:

"Được, tối tôi sẽ đi tìm trưởng thôn, trò chuyện một chút về chuyện khoai lang của toàn thôn, để chú Kiến Quân đi hỗ trợ nói chuyện."

"Được."

Nhưng mà tối hôm đó, hắn còn chưa đi đã thấy Lục Kiến Quốc kéo xe kéo chạy tới:

"Tiểu Hành, Tiểu Hành, cháu đi đâu vậy? Chú có chuyện muốn tìm cháu."

"Há, cháu còn đang định đi tìm chú Kiến Quân đây, trò chuyện một chút về khoai lang trong thôn. Chú Kiến Quốc thì sao?"

"Chuyện này à, cháu chờ một chút, tối nay chú sẽ trò chuyện với chú! Tới tới tới, hãy nhận lấy những vật này trước đã."

Lục Kiến Quốc nói xong liền bắt đầu lấy đồ xuống từ trên xe kéo:

"Đây là đồ do chính chú lựa ra, cháu chắc là sẽ dùng đến."

"Chú lên trên núi chặt đầu gỗ làm thành cái ghế, chú thấy ghế nhà cháu đều nát hết rồi nên đã làm cho cháu bốn cái. Tới tới tới, dùng tạm trước, qua mấy ngày nữa, chú lại đưa tới cho cháu thêm."

"A đúng rồi, còn có cái này. Đây là ổ chó mà chú làm cho Đại Hoàng. Chú thấy Đại Hoàng luôn phải ngủ ở ngưỡng cửa, có chút lạnh. Cẩu gia chúng ta phải có nhà của riêng mình mới được, thả chút đệm chăn vào là được!"

Lục Kiến Quốc nói xong, liền lấy một căn phòng nhỏ tinh xảo được làm từ gỗ ra từ trong xe kéo, bên cạnh căn phòng có cái cửa. Cánh cửa kia vừa đủ cho Đại Hoàng đi vào đi ra.

"Các cháu cũng không cần chuẩn bị đệm chăn. Chú đã bảo dì làm cho Đại Hoàng rồi, lát nữa sẽ bỏ vào luôn? Đại Hoàng đâu? Bảo nó đến xem nhà mới của mình đi!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment