Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 191 - Chương 191 - Đãi Ngộ Của Đại Hoàng Còn Tốt Hơn Cả Mình

Chương 191 - Đãi Ngộ Của Đại Hoàng Còn Tốt Hơn Cả Mình
Chương 191 - Đãi Ngộ Của Đại Hoàng Còn Tốt Hơn Cả Mình

"Đại Hoàng…"

Lục Lập Hành đang muốn trả lời, chỉ thấy Đại Hoàng cách đó không xa đang chạy tới. Lúc nó đi ngang qua bên cạnh hắn, chân trước của nó còn dùng lực giẫm lên mu bàn chân của hắn.

"Tê ~ "

Lục Lập Hành còn không kịp kêu lên đau đớn, móng vuốt của Đại Hoàng đã rơi xuống trên một cái chân khác.

Lục Lập Hành: ...

"Đại Hoàng, mày có phải là cố ý hay không?"

Đại Hoàng không để ý đến hắn. Nó một hơi lẻn đến bên người Lục Kiến Quốc, đối không ngừng ngửi ngửi căn nhà làm bằng gỗ kia.

"Gâu gâu ~ "

Nhanh nhanh nhanh ~

Nhanh cho Cẩu gia xem phòng ở mới ~

Không được lãng phí thời gian ~

Lục Kiến Quốc thấy thế thì vui vẻ cười:

"Ha ha, xem ra Cẩu gia rất thích phòng ở mới. Tới tới tới, tao tìm một chỗ làm tổ cho mày."

Lục Kiến Quốc đi một vòng quanh sân. Cuối cùng, hắn đặt nhà gỗ nhỏ xuống một bên dưới mái hiên. Không thể không nói, vị trí này còn rất phù hợp. Đại Hoàng thấy nhà được đặt xuống thì lập tức chui vào bên trong. Trong quá trình đi qua, nó lại giẫm lên chân Lục Lập Hành một lần nữa.

Lục Lập Hành:…

Gia hỏa này tuyệt đối là cố ý.

Lục Kiến Quốc bất đắc dĩ nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, Đại Hoàng, mày chờ một chút, tao đặt cho mày chút chăn đệm!"

Lục Kiến Quốc nhanh chóng quay người đi cầm đệm giường. Sau khi nghiêm túc đặt đệm giường vào, hắn mới sờ Đại Hoàng, nói:

"Đến, thử một chút!"

"Bên trong đệm giường này chính là vải bông đó. Thời tiết càng ngày càng lạnh, Cẩu gia cũng phải đắp chăn, nếu không thì sẽ dễ dàng nhiễm bệnh, cũng đừng học lão thấp khớp như tao." Lục Kiến Quốc không ngừng lải nhải.

Nhưng Đại Hoàng hoàn toàn không có nghe. Nó vào trong nhà gỗ nhỏ, tìm một vị trí thoải mái rồi nằm xuống. Đầu chó còn đặt ở trên gối, khỏi phải nói dễ chịu như nào. Nó thậm chí còn ngáp một cái.

Lục Kiến Quốc nói một hồi lâu, mới phát hiện Đại Hoàng đã ngủ thiếp đi. Hắn vô cùng hài lòng đối với chuyện này:

"Tốt tốt tốt, xem ra Cẩu gia rất thích nhà gỗ nhỏ tao làm. Ha ha ha, thích thì tốt. Dì Thục Phân của mày làm rất đẹp. Nếu như không thích thì sẽ làm cho mày cái mới. Nhưng mà mày cứ yên tâm… chờ đệm ngủ này cũ, nàng sẽ làm cho mày cái mới." Lục Kiến Quốc đã mặc kệ bối phận.

Lục Lập Hành cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Đãi ngộ của Đại Hoàng còn tốt hơn cả mình nữa.

Thấy Lục Kiến Quốc đứng lên, hắn mới nói:

"Chú Kiến Quốc, anh Phi đâu?"

"Hắn à, hôm nay theo Hoa Mẫn cùng đi huyện thành trị liệu rồi."

"Vậy thì tốt."

"Ai, tính cách của tiểu tử kia giống hệt ông nội hắn. Chuyện gì cũng thích kìm nén như vậy, lần này may mắn mà có cháu đó Tiểu Hành. Nếu không thì chú…chú sẽ phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh."

Nói đến đây, vẻ mặt của Lục Kiến Quốc lập tức trở nên hiu quạnh.

Lục Lập Hành nói: "Không có việc gì, hiện đang Phi Ca đã thay đổi."

"Đúng vậy, cho dù là bệnh gì đều có thể trị được. Không nói chuyện này nữa, đi thôi, đi đến nhà chú Kiến Quân đi."

"Ừm."

"Đúng rồi, Tiểu Hành, chú nghe nói cha mẹ cháu sắp trở về rồi?"

"Đúng vậy, anh cả cháu nhờ người truyền tin."

"Trở về thì tốt, về là tốt. Với dáng vẻ của cháu hiện tại, bọn họ cũng không cần đi ra ngoài làm việc, trở về giúp cháu một chút rồi hưởng phúc là được, ha ha ha!"

Lục Lập Hành cũng hi vọn ba mẹ có thể hưởng phúc từ mình.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.

Một lúc sau, bọn họ đến nhà Lục Kiến Quân.

Trông thấy hai người, Lục Kiến Quân nhanh chóng đi lấy ghế cho bọn họ, còn khách sáo đưa thuốc ra:

"Tiểu Hành, hút không?"

"Cháu không hút, cám ơn chú Kiến Quân."

"Không hút cũng được, đối với Vãn Thanh và đứa nhỏ đều tốt!"

Lục Kiến Quân tiện tay cầm thuốc về, hoàn toàn làm như không nhìn thấy bàn tay muốn nhận thuốc của Lục Kiến Quốc.

"Ai, anh cả, hắn không hút thì em hút!"

"Chú thì hút cái gì? Bỏ đi! Tiết kiệm tiền cho Tiểu Phi chữa bệnh."

Nói đến chuyện này, tay Lục Kiến Quốc cứng đờ:

"Được, bỏ!"

Lục Lập Hành cầm lấy ghế, hơi sững sờ:

"Ghế này cũng là chú Kiến Quốc làm sao?"

Vừa rồi Lục Kiến Quốc đưa ghế đến nhà hắn, hắn có nhìn nghiêm túc. Chế tác vô cùng tinh tế, lại đẹp mắt!

Loại ghế này, nếu như đặt ở trong tương lai kiếp trước, đặt ở trong thành thị lớn, tuyệt đối có thể bán được không ít tiền.

"Đúng vậy, ghế nhà bọn chú đều là hắn. Chú Kiến Quốc của cháu trước đó từng là một thợ mộc giỏi."

"Thật sao? Vậy sao chú Kiến Quốc không làm ghế bán?"

"Ai." Lục Kiến Quốc lắc đầu thở dài:

"Trước kia, chú từng làm những thứ này để bán lấy tiền. Nhưng mà sau này phát hiện, không có người nào mua cả. Cho dù có cần thì bọn họ cũng sẽ tự mình làm, tuy xấu xí một chút, nhưng là dân quê, không ai coi trọng cái này cả, có thể ngồi là được. Dần dà cũng không có người mua nữa!"

Lục Kiến Quân cũng nói: "Sơn thôn chúng ta quá bế tắc, muốn cầm ra ngoài bán thì còn phải tìm xe. Cháu cũng biết đấy, giao thông chúng ta bế tắc, taxi lại rất đắt, vì mấy cái ghế kia thì có chút không đáng."

Lục Lập Hành nhíu mày, rơi vào trầm tư:

"Chú Kiến Quốc, có lẽ, cháu có thể giúp chú!"

Lục Kiến Quốc bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Lục Lập Hành tiếp tục nói:

"Cháu mỗi ngày đều sẽ đi chợ bán khoai lang, qua mấy ngày sẽ còn đi bán quýt, xe nhất định là phải mướn."

"Có thể thuận tiện mang theo ghế đi bán luôn."

Lục Kiến Quốc nghe xong lời này, ánh mắt lập tức sáng lên. Hắn sao lại không nghĩ tới chỗ này chứ.

"Được được được, cháu đi bán. Tiểu Hành, bán đi, chúng ta sẽ chia đều giống như khoai lang! Cháu 5 phần, chú 5 phần."

Lục Lập Hành vừa muốn từ chối, Lục Kiến Quốc đã nhìn ra tâm tư của hắn:

"Cháu cũng đừng nói là không lấy. Với đầu óc này của chú và Tiểu Phi chắc chắn đều sẽ không buôn bán được gì. Đầu óc cháu thông minh như vậy, bọn họ đều là dính chút ánh sáng của cháu mà thôi. Nếu không thì những vật này của chú mãi mãi cũng bán không được, năm phần chú đều không lấy được."

Nói đến đây, Lục Lập Hành đành phải đồng ý:

"Được, nhưng mà cháu không nói chính xác được sẽ bán được bao nhiêu tiền!”

"Không sao, có thể bán bao nhiêu thì là bấy nhiêu, không bán được thì tôi. Chú ngày mai sẽ đi lên núi chặt gỗ về làm ghế."

"Có thể làm thêm mấy ổ chó nhỏ nữa."

"Được, được!"

Hiện tại, trong núi sâu có rất nhiều gỗ, tạm thời cũng không ai quản. Lục Lập Hành không cần lo lắng vấn đề nguyên vật liệu.

Sau khi quyết định chuyện này, tâm trạng của Lục Kiến Quốc cũng khá hơn. Hắn kích động nói:

"A đúng rồi, anh cả, em và Tiểu Hành hôm nay tới, chính là muốn nói chuyện khoai lang."

"Khoai lang của Tiểu Hành bán vô cùng tốt, trên cơ bản đều bán rất nhanh. Hắn muốn nhận thầu tất cả khoai lang trong thôn, không biết có được hay không."

"Chuyện này, còn cần anh đi nói."

Lục Kiến Quân dù sao cũng là trưởng thôn, thương lượng những chuyện này sẽ dễ hơn một chút.

"Được được, đây là chuyện tốt. Tiểu Hành, chú vẫn luôn muốn mang theo toàn thôn chúng ta làm giàu đây, không nghĩ tới chuyện này lại bị cháu cướp trước. Ha ha, cháu yên tâm, hai ngày này chú sẽ thúc đẩy đại hội, nhìn xem ý của mọi người thế nào, chờ bọn họ đồng ý thì sẽ nói cho cháu!"

"Được, vậy cám ơn chú Kiến Quân!"

"Không cần khách sáo, không cần khách sáo. Tiểu Hành à, lúc anh cháu nhờ người truyền tin cho cha mẹ cháu hình như không nói về thành tựu hiện tại của cháu thì phải a? Ha ha ha, tuyệt đối đừng nói, phải cho cha mẹ cháu một kinh hỉ mới được!"

Lục Lập Hành nở nụ cười: "Cháu cũng không biết."

Trên thực tế, hắn thậm chí còn không dám nghĩ.

Ba mẹ biết được sẽ là kinh hỉ hay là kinh hãi đây…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment