Sau khi bàn bạc với Lục Kiến Quân xong, Lục Lập Hành liền về nhà.
Trong sân, Đại Hoàng đang nằm ngáy o o.
Dưới đèn dầu, Lục Thiên Thiên đang dùng một tay chống đỡ cái đầu nhỏ. Nàng không ngừng gục đầu, đầu sắp đập vào bàn. Cố Vãn Thanh thì ngồi ở một bên thêu thùa.
Nghe thấy động tĩnh trong sân, nàng đang muốn bắt chuyện với Lục Lập Hành thì phát hiện Thiên Thiên đã ngủ thiếp đi.
"Thiên..."
"Suỵt ~ "
Lục Lập Hành vội vàng ra đặt tay trước miệng, ra hiệu cho Cố Vãn Thanh không cần gọi. Sau đó hắn đi qua, ôm Thiên Thiên về phòng ngủ. Thiên Thiên cố chống đỡ cơn buồn ngủ, cuối cùng không nhịn được nữa, cái đầu nhỏ gục xuống trên vui Lục Lập Hành. Giọng nói còn mơ mơ màng màng:
"Anh hai, là anh trở về rồi sao?"
"Ừm, là anh."
"Anh hai, Thiên Thiên muốn chờ anh, thế nhưng Thiên Thiên buồn ngủ…"
Giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng thì gần như đã không nghe được nữa.
Lục Lập Hành nhịn không được mà nở nụ cười:
"Ừm, ngủ đi."
Sau khi đặt Lục Thiên Thiên lên giường, Lục Lập Hành mới đi ra.
Cố Vãn Thanh đã cất kim khâu vào giỏ, còn đổ nước rửa chân cho Lục Lập Hành:
"Nhanh tắm một cái rồi ngủ đi, mệt mỏi một ngày rồi."
"Ừm." Lục Lập Hành thoải mái ngồi xuống.
Nhiệt độ nước vừa vặn.
Thấy Cố Vãn Thanh muốn vào phòng, hắn kéo nàng lại:
"Đi đâu thế?"
"Ngủ, Thiên Thiên đều ngủ rồi."
Lục Lập Hành nhìn nàng, ý cười trong mắt dần dần trở nên sâu sắc:
"Đúng vậy, Thiên Thiên đều ngủ, cũng đừng đi quấy rầy nàng nữa."
"Vậy em ngủ chỗ nào?"
Cố Vãn Thanh vừa hỏi ra câu nói này, lập tức cảm thấy hối hận.
Nàng trông thấy khóe mắt của Lục Lập Hành nhìn về phía gian phòng của mình:
“Chỗ đó!"
"Em…thế nhưng…"
"Yên tâm đi, anh chỉ muốn thân cận với các con một chút thôi."
Hai tiểu gia hỏa này còn cần hơn mấy tháng nữa mới có thể đi ra ngoài.
Cố Vãn Thanh đành phải đồng ý: "Được, được rồi."
Đêm nay, hai người đều ngủ vô cùng ngon.
Sáng sớm.
Trời vừa mới sáng, Cố Vãn Thanh đã bò dậy từ trên giường. Nàng cẩn thận gỡ tay Lục Lập Hành xuống từ bên hông mình. Nàng liền chuẩn bị xuống giường, nhưng mà vẫn đánh thức Lục Lập Hành.
"Đi đâu thế?"
"Em, em đi sang với Thiên Thiên."
"Hả?"
"Thiên Thiên quen ngủ với em, buổi sáng nếu như không thấy em thì sẽ khóc." Cố Vãn Thanh nói nghiêm túc.
Thế nhưng nàng còn chưa dứt lời đã bị Lục Lập Hành kéo lại. Hắn nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực:
"Tối nay lại đi, còn sớm."
Ngực của hắn rất ấm, thân thể cũng kề sát, Cố Vãn Thanh có chút căng cứng. Một loại cảm giác kỳ quái lóe lên trong đầu. Nàng nhanh chóng đẩy Lục Lập Hành ra:
"Em, em muốn đi, anh cũng nhanh chóng rời giường đi!"
Cố Vãn Thanh nói xong liền rời đi như là chạy trốn.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ trở mình. Hắn hít sâu một hơi, mới khiến cho phản ứng tự nhiên vào buổi sáng khá hơn một chút.
Vừa rồi đúng là đã dọa đến Vãn Thanh.
Nhưng hắn chỉ là muốn dọa nàng một chút!
Ừm.
Tâm tình vô cùng tốt.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Lập Hành luôn bán khoai lang.
Vườn quýt cũng phát triển càng ngày càng tốt.
Đợi đến ngày mùng bốn.
Lục Lập Hành cảm thấy quýt này đã có thể bán.
Sau đó, hắn tự mình đi hái hai bao tải to, mang theo đến phiên chợ, chuẩn bị bán một chút.
Quả nhiên như hắn dự liệu. Số quýt này lập tức bị quét sạch sành sanh.
Hơn 75 kg quýt bán sạch trong một giờ. Khoai lang thì bán đến trưa.
Một ngày này, Lục Lập Hành tổng cộng kiếm được 250 tệ.
Nếu như vậy, một tháng chính là hơn bảy nghìn.
Làm mấy tháng sẽ có thể lợp nhà!
Lục Lập Hành đã bắt đầu lên kế hoạch.
Sau khi ăn cơm trưa, lúc chuẩn bị trở về, Lục Lập Hành lại bị Trương Danh Thành ngăn cản:
"Lục huynh đệ, Lục huynh đệ, cậu đúng là không tử tế chút nào, hôm nay bán quýt sao lại không nói cho tôi biết? Tôi còn chuẩn bị mua nhiều một chút đây!"
Lục Lập Hành cười nói: "Ngày mai tới lấy, không cần tiền."
"Ha ha, khó mà làm được, tôi ngày mai sẽ đến mua. Nhưng mà hôm nay đúng là có chuyện cần Lục huynh đệ giúp một tay!"
Lục Lập Hành nhỏ lăng: "Sao thế? Lại xảy ra chuyện gì rồi?"
"Không phải, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, cậu biết Lục Tiểu Phi không? Tôi nghe bọn họ nói, mấy ngày trước, Lục Tiểu Phi bán khoai lang với cậu ở chỗ nào!"
"Ừm, có biết!"
"Vậy thì tốt quá, cậu nhìn thấy hắn thì nói hắn đến sở cảnh sát một chuyến, nói là tôi có việc cần tìm hắn."
Tìm Lục Tiểu Phi?
Hắn có chuyện gì sao?
Lục Lập Hành nhíu mày: "Cảnh sát Trương, có thể nói cho tôi biết chuyện gì không?"
"Khó mà nói được, chuyện này cần người trong cuộc xuất hiện mới có thể nói được. Có điều nếu như đến lúc đó hắn muốn cho cậu biết, vậy thì có thể!"
"À, được, hắn đi huyện thành khám bệnh, nếu gặp thì tôi sẽ nói cho hắn biết."
"Được, được. Cám ơn!"
Sau khi Trương Danh Thành rời đi, Lục Lập Hành mới quay về nhà.
Lúc này, xe buýt chạy từ huyện thành đến thôn Lục Gia.
Vẻ mặt của Lục Tiểu Phi và Trịnh Hoa Mẫn đều vô cùng u sầu.
Không biết qua bao lâu, Lục Tiểu Phi ngẩng đầu lên, nói:
"Tiểu Mẫn, đừng lo lắng, bác sĩ nói anh không chết được, còn về chuyện phẫu thuật thì có thể để qua mấy năm rồi làm cũng được, đến lúc đó nói không chừng anh đã có tiền!"
"Em biết, thế nhưng, hiện tại phải uống thuốc. Thuốc trong tay chúng ta chỉ đủ uống nửa tháng…"
Trịnh Hoa Mẫn cúi đầu nhìn số thuốc mới mua. Bọn họ đã đi huyện thành ba ngày. Ở bệnh viện huyện thực hiện kiểm tra toàn diện.
Cầm đi 500 tệ, mua xong số thuốc này thì chỉ còn lại tiền xe.
Lục Tiểu Phi đúng là bị bệnh tim, nhưng may mà tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là, nhất định phải thực hiện một ca phẫu thuật. Ca phẫu thuật kia còn phải đến tỉnh thành để thực hiện.
Cần chục ngàn tệ!
Lúc nghe thấy còn số này, hô hấp của Trịnh Hoa Mẫn đều dừng lại.
5000 tệ đã ép cho hai người không thở nổi rồi.
Huống hồ là hơn chục ngàn tệ.
May mà, bác sĩ cũng đã nói, có thể chậm hai năm. Hiện tại cứ uống thuốc trước đã.
Chỉ là, tiền thuốc một tháng cũng trên dưới một trăm tệ. Bọn họ thật sự không đủ sức.
Trịnh Hoa Mẫn có chút lo lắng:
"Hay là, sau khi về nhà, anh ở nhà, em đến tỉnh thành làm thuê? Chăm chỉ làm hai năm, nói không chừng có thể để dành được mấy ngàn tệ, sau đó gom góp một chút."
"Không được!"
Nghe thấy lời này, Lục Tiểu Phi trực tiếp từ chối.
"Hoa Mẫn, em không thể đi!"
Lần trước đi ra đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Nếu như lại đi, Lục Tiểu Phi hoàn toàn không yên lòng.
"Thế nhưng…"
"Anh sẽ nghĩ biện pháp xoay tiền, em đừng lo lắng. Anh sẽ theo Tiểu Hành làm việc, anh cảm thấy, anh nhất định sẽ làm được!"
"Còn về tiền thuốc thì chúng ta cứ từ từ kiếm, anh không chết được!"
Tên Triệu Minh Hải còn ở tỉnh thành. Lục Tiểu Phi tuyệt đối không cho phép một mình Trịnh Hoa Mẫn đi mạo hiểm.
Hai người cúi thấp mặt, trở về nhà.
Vừa vào trong nhà, chỉ thấy Lục Lập Hành đứng ở trong sân, nói cái gì đó cùng Lục Kiến Quốc.
"Anh Phi? Các người trở về rồi? Sao rồi?"
"Tiểu Hành, sao cậu lại tới đây?"
"À, là như vậy, cảnh sát Trương- Trương Danh Thành trên thị trấn bảo tôi tới chuyển lời, gọi anh đến sở cảnh sát một chuyến, nói là tìm anh có chuyện gì đó…"
------
Dịch: MBMH Translate