“Cục Công an?”
Lục Tiểu Phi và Trịnh Hoa Mẫn nhìn nhau.
“Thế… thế nào rồi?”
Những người này hiếm khi giao lưu với những người từ Cục Công an.
Cứ hễ nghe đến nơi này, trong lòng luôn cảm thấy hơi sợ hãi, có cảm giác rằng sắp xảy ra chuyện gì đó.
"Em cũng không biết nữa, anh ta nói muốn anh đích thân đi mới chịu nói. Không sao đâu anh Phi, đừng lo lắng, ngày mai em sẽ đi cùng anh, vừa hay, anh cũng đi xem tình hình bán quýt, đợi khi trở về thân thể khỏe hơn chút rồi hẳn đi làm.”
Lục Tiểu Phi gật gật đầu.
"Thân thể của anh không có vấn đề gì, anh đang uống thuốc và có thể đi làm bất cứ lúc nào. Bác sĩ nói rằng anh nên chú ý hơn, trong vòng hai năm anh tiến hành phẫu thuật là được."
“Được, thế thì mai gặp nhé.”
“Mai gặp lại.”
Sau khi bàn chuyện xong, Lục Lập Hành liền rời đi.
Trịnh Hoa Mẫn lo lắng bước về phía trước và nắm lấy tay Lục Tiểu Phi:
"Tiểu Phi, có chuyện gì thế? Chẳng lẽ là Triệu Minh Hải ư? Anh ta từ tỉnh lỵ tới đây kiện anh sao? Em... Ngày mai em đi liều mạng với anh ta!"
Vừa nghĩ đến Triệu Minh Hải.
Trịnh Hoa Mẫn liền giận đến run người.
Lục Tiểu Phi vội vàng kéo cô ấy lại:
"Không cần, không sao đâu, cho dù đúng là anh ta thì anh cũng không sợ!"
…
Ngày hôm sau.
Trời vừa rạng sáng.
Lục Tiểu Phi đã thức dậy.
Mấy ngày nay ăn uống đúng giờ hơn, với lại có uống thuốc nên tim cũng không còn đau cho lắm.
Anh ta đã đến nhà Lục Lập Hành từ sớm.
Nhưng trông thấy Chu Ngọc Hà với Cố Vãn Thanh đã nấu ăn.
Còn Lục Lập Hành và Lục Lập Vĩ không có ở nhà.
Nhìn thấy anh ta, Chu Ngọc Hà vẫn nhiệt tình chào hỏi:
“Tiểu Phi? Đến rồi à, mau đến đây nghỉ một lát rồi ăn sáng này!”
Lục Tiểu Phi nghi ngờ hỏi: “Anh Lập Vĩ với Lục Lập Hành đâu rồi?”
"Hai người bọn họ đi hái quýt, Tiểu Hành nói buổi sáng hái quýt lúc còn tươi, sẵn tiện đem bán ngay trong ngày! A, chú xem này, chẳng phải trở lại rồi sao?"
Chu Ngọc Hà chỉ ra đường.
Lục Tiểu Phi vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Lập Vĩ và Lục Lập Hành bưng hai cái rổ lớn.
Có những quả quýt màu vàng cam được chất đống trong rổ.
Loại ngon nhất.
Mỗi trái có kích thước bằng một cái bát nhỏ với những chiếc lá xanh trên đó, trông rất bắt mắt.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Nhưng Lục Tiểu Phi vẫn thấy kinh ngạc.
Hình dáng của những trái quýt bây giờ và hai năm qua bản thân trồng cứ như một trời một vực.
Một lần nữa, anh ta cảm thấy sâu sắc rằng việc bán vườn quýt cho Lục Lập Hành là sự lựa chọn đúng đắn.
Không ai khác có thể làm được điều này.
Lục Tiểu Phi bắt đầu thấy ngưỡng mộ Lục Lập Hành từ tận đáy lòng.
Anh ta vội chạy lên chào hỏi:
“Anh cả Lập Vĩ, Tiểu Hành, lần sau đi làm việc nhớ gọi em, để em còn có tiền lương.”
"Ha ha, được rồi, sau này việc bảo dưỡng vườn quýt này đều trông cậy vào chú! Nào, nào, chúng ta đặt chúng lên xe trước đi."
Trên chiếc xe tải lớn, khoai lang đã chất được một nửa.
Mấy người họ đặt cam vào nửa còn lại.
Sau khi hoàn thành công việc, Chu Ngọc Hà và Cố Vãn Thanh cũng chuẩn bị xong bữa ăn.
Mấy người đàn ông rửa mặt rồi lại nghiêm túc dùng bữa.
Ăn xong.
Lục Lập Vĩ đi làm việc với Chu Ngọc Hà như thường lệ.
Sau khi Lục Lập Hành bế Lục Thiên Thiên lên xe, anh ta lại mở cửa trước và dìu Cố Vãn Thanh lên xe.
Thấy vậy.
Lục Tiểu Phi bối rối một lúc:
“Tiểu Hành, sao lại làm vậy? Vãn Thanh chẳng phải nên ở nhà dưỡng thai sao, nếu như chỉ nói suông không có ích gì thì thật ra anh có thể nhờ Hoa Mẫn đến giúp.”
“Không được, Vãn Thanh không chịu nhàn rỗi.”
Lục Lập Hành giải thích nói.
Cố Vãn Thanh cũng thò đầu ra khỏi ghế phụ:
"Ở nhà quá nhàm chán, em giúp các anh thu tiền, vừa hay rèn luyện thân thể cho em, em mang thai cũng không thể chỉ ngồi, nếu không thì lúc sinh sẽ khó khăn."
"Đúng vậy, có Vạn Thanh cùng Thiên Thiên ở đây thì chúng ta bán rất nhanh!"
Lục Lập Hành đang nói thì vô thức xoa lên tóc Cố Vãn Thanh.
Thấy vậy, Lục Tiểu Phi nhất thời không dám nói chuyện nữa.
Nhìn thấy hai người tiếp lời cho nhau, anh ta luôn cảm thấy mình có chút dư thừa.
Vội vã quay người bước lên xe.
Nhưng lên tới thị trấn.
Lục Tiểu Phi phát hiện điều Lục Lập Hành nói là sự thật.
Bởi vì Cố Vãn Thanh và Lục Thiên Thiên người thì xinh đẹp, người thì dễ thương.
Một trăm ký quýt này chỉ cần một tiếng đồng hồ là bán hết.
Hơn nữa còn bán với giá rất đắt.
Những người đến mua quýt khen Thiên Thiên là đứa trẻ hiểu chuyện và khen Vãn Thanh xinh đẹp.
Đều trả tiền một cách hớn hở.
Điều quan trọng hơn là.
Anh ta nhớ lúc trước khi Trịnh Hoa Mẫn mang thai, mỗi ngày anh ta trở về đều thấy cô ấy rất khổ sở.
Vừa hỏi thì lại bảo là bản thân quá nhàm chán.
Nhưng nhìn Cố Vãn Thanh bây giờ thì cô ấy có vẻ rất hạnh phúc.
Lục Tiểu Phi không thể nào không ngưỡng mộ khả năng xử lý công việc của Lục Lập Hành.
Chẳng cần phải thắc mắc có thể làm cái gì để được cái gì.
Đợi bán hết số cam này, số người có vơi đi một chút.
Lục Lập Hành nhờ Trần Minh Thuận với Nha Nha giúp đỡ ở đây.
Tự mình đi tới bên cạnh Lục Tiểu Phi và nói:
“Anh Phi, đi đến Cục Công an không? Cũng không thể để cảnh sát Trương đợi quá lâu.
Nói tới đây, Lục Tiểu Phi tay như nhũn ra.
Ngay lập tức.
Anh ta gật gật đầu:
“Ừm, được.”
Lục Lập Hành cũng không nói gì nữa.
Hai người lần lượt đi về phía Cục Công an.
10 phút sau.
Họ đã đến cổng Cục Công an.
Lục Lập Hành dừng bước và ngoảnh đầu lại nhìn về phía Lục Tiểu Phi:
“Anh Phi.”
Lục Tiểu Phi hít sâu một hơi, rồi đi về phía trước.
"Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, thì hãy nói với cha mẹ anh và Hoa Mẫn là không cần phải cứu anh, hãy tiết kiệm tiền để nuôi dạy Đậu Đậu cho đàng hoàng."
Nếu sự thật giống với những gì Hoa Mẫn nói.
Nhất định là Triệu Minh Hải đã dùng phương thức nào đó gài bẫy mình.
Triệu Minh Hải tâm tính cực kỳ không tốt, Lục Tiểu Phi có chút lo lắng.
Lần này.
Lục Lập Hành không phản kháng:
“Được.”
“Nhưng mà em nghĩ có lẽ không phải chuyện gì xấu đâu.”
Lục Tiểu Phi gật gật đầu.
Anh ta định gõ cửa.
Đột nhiên, cửa mở ra.
Trương Danh Thành đang mặc đồng phục vui vẻ bước ra ngoài.
Nhìn thấy Lục Lập Hành và Lục Tiểu Phi, anh ta lập tức mỉm cười:
“Anh Lục? Anh đến rồi ư! Vị này là Lục Tiểu Phi phải không?”
Lục Tiểu Phi hơi sửng sốt, không kịp phản ứng lại:
“Là tôi.”
“Ừm, đến đúng lúc lắm, mới nãy tôi định đi tìm anh Lục để hỏi về anh đây, nếu anh vẫn chưa đến thì tôi sẽ đến thôn Lục gia để tìm anh đấy! Nào nào nào, mau vào đây!”
Lục Tiểu Phi nghi ngờ nhìn sang Lục Lập Hành.
Thấy Lục Lập Hành gật đầu, anh ta mới đi theo Trương Danh Thành bước vào trong.
Đi một hồi thì đến văn phòng làm việc của đồn cảnh sát.
Lục Tiểu Phi còn có chút không hiểu:
"Cảnh sát Trương, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Trương Danh Thành nhìn Lục Lập Hành.
Lục Tiểu Phi lập tức nói: "Không sao, Tiểu Hành là người của tôi, có thể nghe."
“Ừm, thế cũng được!”
Trương Danh Thành vừa nói vừa lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc túi giấy dày màu vàng.
"Đây, ba ngàn tệ, cầm đi."
“Hả?”
Lục Tiểu Phi xoa xoa rồi lại đứng lên: "Cái gì?"
"Ồ, đừng hiểu lầm, số tiền này là của anh đó, Lục Tiểu Phi, anh có biết Triệu Minh Thân không?"
“Ai?”
Cái tên này thoạt nghe có vẻ quen thuộc.
Nhưng Lục Tiểu Phi không nhớ là có quen biết người đó hay không.
“Chính là Lục Minh Thân, ba năm trước, anh ta nói tên mình là Lục Minh Thân.
Sắc mặt Lục Tiểu Phi trở nên căng thẳng.
Nước da của anh ta cũng rất khó coi!
“Là anh ta?”
------
Dịch: MBMH Translate