Lục Kiến Châu vừa nghĩ vừa nói.
Chạy đi!
Thằng nhóc này, sao mày còn không chạy đi!
Trước kia.
Chẳng phải rất thích chạy sao?
Mỗi lần ông ấy muốn dạy cho anh ta một bài học, anh ta đều chạy nhanh hơn thỏ, thậm chí có khi một ngày không về nhà.
Mỗi lần vào thời điểm này, cả gia đình có thể cực kỳ tức giận.
Lục Kiến Châu là một người đàn ông nông thôn lớn lên ở thôn Lục Gia từ khi còn nhỏ.
Ông ta không biết cách để giáo dục tốt hơn, vì vậy ông ta chỉ có thể dọa anh ta bằng một cây gậy.
Hi vọng rằng anh ta có thể thay đổi bản thân và có thể đi đúng hướng.
Nhưng mà.
Càng như vậy, đứa trẻ này càng nổi loạn.
Sau đó, anh ta dứt khoát từ chối sự quản giáo và làm ra những điều xấu ở khắp mọi nơi.
Cả nhà phải đi phía sau để giải quyết hậu quả.
Vãn Thanh có thai nhưng vẫn không biết kiềm chế.
Đến nổi Vãn Thanh không có tiền để mua thuốc uống.
Bây giờ mà vẫn còn muốn đi ra ngoài chơi.
Lục Kiến Châu đã trở nên tức giận khi nghĩ về điều đó.
Ông ta một lần nữa giơ cây gậy trong tay lên, ngụ ý rằng sẽ đánh Lục Lập Hành!
Nhưng.
Lục Lập Hành vẫn bất động.
Lục Kiến Châu có một cảm giác kỳ lạ.
Thằng nhóc này, lại định giở trò gì nữa sao?
Nghĩ đến đây.
Cây gậy của Lục Kiến Châu bỗng rơi xuống chân Lục Lập Hành.
Ông ta tin chắc rằng Lục Lập Hành nhất định sẽ chạy trốn.
Suy cho cùng, ông ấy đã không đánh anh ta kể từ khi anh ta mười bốn tuổi rồi.
Bởi vì không có cách nào đuổi kịp anh ta.
Nhưng mà.
Sau khi cây gậy rơi xuống, ông ta nghe thấy một tiếng "cụp".
Đó là âm thanh của một cây gậy đánh ai đó.
Con ngươi của Lục Kiến Châu đột nhiên mở to:
“Mày…”
Lục Lập Hành vẫn không nhúc nhích.
Cố chịu đựng cơn đau ở chân.
Nụ cười của anh ta dần rộng ra:
“Không sao, cha, cha cứ đánh đi.”
Nếu đánh anh ta một trận, anh ta sẽ cảm thấy tốt hơn.
Thế thì có thể đánh tùy ý.
Lục Lập Hành cảm thấy rằng anh ta có thể chịu đựng được.
"Mày! Mày bị làm sao vậy? Muốn ăn đòn sao? Mày muốn cái gì thì nói thẳng cho tao biết này? Như vậy thì tao đánh mày nhẹ hơn một chút!"
Ông ta không thể hiểu được suy nghĩ của Lục Lập Hành.
Lục Kiến Châu không tiếp tục ra tay nữa.
Dù sao nó cũng là con ruột của mình, nếu được phép đánh thật.
Ông ta cũng không nỡ.
"Con thật sự không sao, cha, con..."
"Câm miệng!"
Lục Kiến Châu thực sự không muốn nhìn thấy bộ dạng khua môi múa mép của anh ta nữa.
Ông ta chỉ đơn giản quay đầu lại nhìn Lục Kiến Quân:
“Anh cả, anh nói đi, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Thằng nhóc này muốn đi làm gì thế?”
“Có phải lại gây phiền phức cho anh không? Anh yên tâm, nó mà gây ra chuyện gì thì tôi sẽ bồi thường, anh không cần tự mình ra tay, tôi giúp anh dạy dỗ nó!”
“Dù là ai thì tôi cũng sẽ đi xin lỗi!”
Theo như tính khí trong quá khứ của Lục Lập Hành.
Lục Kiến Châu cảm thấy nhất định anh ta lại gây chuyện.
Hơn nữa, tai họa này chắc chắn là không nhỏ.
Nếu không thì.
Lục Kiến Quân với tư cách là trưởng thôn, làm sao ông ta có thể đích thân đi với anh ta được.
Nhưng mà
Nếu để cho thằng nhóc này đích thân đi, nhất định sẽ gây ra phiền phức lớn hơn nữa.
Người ta còn sẽ đánh mà không giữ thể diện cho anh ta.
Bản thân thì khác rồi.
Dù sao thì cũng đã già, dù có bị đánh đập cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.
Lục Kiến Châu nghĩ như vậy.
Nghe những lời này, Lục Kiến Quân chỉ cảm thấy bất lực.
Cuối cùng thì ông đã không thể chịu đựng được nữa.
Ông ta giật cây gậy trong tay Lục Kiến Châu và ném nó ra ngoài:
“Chú coi chú kìa, rốt cuộc chú đang làm gì vậy? Sao mới trở về đã không phân biệt trắng đen mà đòi đánh con thế kia!”
"Tiểu Hành chẳng làm cái gì hết, xin lỗi cái gì, bồi thường cái gì? Hơn nữa, cho dù nó có làm cái gì thì chú cũng phải hỏi cho rõ ràng rồi hẳn đánh người chứ?"
"Ôi, chú chọc tôi tức chết mất! Ai nói với chú là tôi đi theo nó để tính sổ? Tôi theo nó đi lên huyện để làm chuyện tốt đó, chú có biết không?"
"Nếu không có chú, hôm nay tôi với Tiểu Hành đã có thể làm xong chuyện lớn rồi! Hôm nay sao chú lại trở về? Nếu về muộn hơn hai ngày thì tốt biết bao!"
Lục Kiến Quân nhìn Lục Kiến Châu và phàn nàn.
Lục Kiến Châu chết lặng khi nghe điều này:
“Anh… anh đang nói gì chứ? Tôi…”
“Chú không nghe lầm đâu, tôi đang khen Tiểu Hành đó! Tiểu Hành đừng có cản chú!”
Lục Kiến Quân phát hiện ra Lục Lập Hành muốn nói gì đó, vì vậy ông ấy trực tiếp ngắt lời anh ta và tiếp tục nói chuyện với Lục Kiến Châu:
"Nó hiện tại là đại danh nhân ở thôn chúng ta đó, chú không biết đâu, nó làm biết bao nhiêu việc thiện trong thôn, cứu biết bao nhiêu người, những chuyện này không biết nói sao cho hết!"
“Lập Vĩ nhà chú gọi chú về chính là để cho hai vợ chồng các người cùng nhau trở về hưởng phúc đó! Chú may mắn như vậy mà trở về đã định đánh người ta một trận!"
"Bây giờ vẫn chưa tới mùa đông, chú có biết Tiểu Hành đang mặc quần áo mỏng không? Với cây gậy này, chân của nó sẽ sưng lên, chú có thương thằng nhỏ không vậy? Nếu không cần thằng nhỏ nữa thì cho tôi, tôi cần!" "
Lục Kiến Quân càng nói càng tức giận.
Lục Kiến Châu ngẩn người:
“Anh, tôi, anh nói Tiểu Hành ư?”
Nếu như ông ấy không nghe lầm.
Thì người mà Lục Kiến Quân vừa nhắc đến là Lục Lập Hành.
Nhưng mà.
Những chuyện đó, sao có thể là do Tiểu Hành làm chứ?
Thằng nhóc này, kể từ sau khi hiểu chuyện thì chỉ biết đi nghịch ngợm và gây rắc rối thôi.
Nó đã lớn như vậy rồi mà cả làng không ai nói điều gì tốt về nó cả.
Mỗi khi nhắc đến, mọi người ai cũng lắc đầu ngao ngán.
Nói rằng anh ta lại lấy trộm trứng gà của ai đó nữa rồi.
Bắt cá của nhà ai.
Còn từng gạ gẫm con gái nhà nào!
Cho nên bây giờ, những điều mà Lục Kiến Quân nói là những chuyện xấu của Lục Lập Hành.
Lục Kiến Châu vẫn tin vào một điều.
Nhưng mà điều này nói ra...
Nghe chẳng giống Lục Lập Hành chút nào.
Lục Kiến Châu cảm thấy có gì đó không ổn.
Ông ấy hỏi:
“Tiểu Hành, mày cho chú Kiến Quân uống canh thuốc mê gì vậy? Sao chú ấy lại bị mày tẩy não rồi?”
Trong hai tháng qua, khi Lục Kiến Châu ra ngoài làm việc, ông ấy nghe nói rằng có rất nhiều người đã tham gia các mô hình kinh doanh đa cấp.
Và những người ở đó sẽ bị tẩy não để lừa dối những người xung quanh.
Họ thậm chí còn không biết họ đã làm ra những gì.
Bây giờ ông ấy cảm thấy rằng đây là trường hợp của Lục Kiến Quân.
Lục Kiến Quân lặng lẽ trợn tròn mắt:
“Tôi chính là trưởng thôn của chúng ta, là anh cả của chú! Lục Kiến Châu, chú cho rằng tôi là loại người dễ dàng bị tẩy não sao?"
Lục Kiến Châu im lặng một lúc rồi nói:
"Ừm, trước đây tôi còn tưởng rằng anh sẽ không bị, nhưng bây giờ cũng không chắc, anh cả, dù sao chúng ta cũng đã già rồi! Có đôi khi, tâm trí của người già không được minh mẫn cho lắm."
Lục Kiến Quân: …
Ông ấy cảm thấy Lục Kiến Châu cứ như đang mắng ông ấy.
"Được rồi, được rồi, tôi không nói với chú nữa, đi thôi, vào thôn đi, đi vào thôn xem một chút là biết thôi!"
Nói xong.
Ông ấy giật lấy cây gậy trong tay Lục Kiến Châu và ném nó sang một bên.
Để ngăn Lục Kiến Châu vô duyên vô cớ đánh Lục Lập Hành một lần nữa.
Bọn họ cứ thế cùng nhau đi về phía trước.
Lục Lập Hành nhìn bóng lưng của hai người họ.
Mỉm cười và đi theo sau.
Mặc dù có một chút đau ở chân.
Tuy nhiên, loại đau đớn này được so sánh với niềm vui trong lòng.
Căn bản chẳng nề hà gì.
Có thể gặp lại cha già thật sự là quá tốt rồi!
Đi được hai bước, Lục Lập Hành nhịn không được mà hỏi:
“Cha, mẹ con đâu?”
"Thằng nhóc như mày mà còn biết quan tâm đến mẹ mày sao? Không phải lúc bà ấy ở nhà, mày suốt ngày cứ đi tìm bà ấy để giặt quần áo và nấu cơm cho mày hay sao! Bà ấy không có về!"
“Ơ? Tại sao chứ?”
Lục Lập Hành vội vàng hỏi.
Không biết lý do tại sao.
Anh ta luôn có cảm giác có điềm báo trước.
"Chuyện này nói với mày cũng vô ích, gặp anh cả của mày rồi nói tiếp! Đúng rồi, Lập Chính có ở nhà không? Cũng gọi điện thoại cho nó đi, nó cũng đã lớn rồi, cũng nên để nó tham gia vào chuyện trong nhà, Thiên Thiên thì khỏi đi, để con bé ra ngoài vui chơi! Lâu ngày không gặp Thiên Thiên rồi, cũng không biết con bé này có nhớ đến cha không, ôi..."
Lục Kiến Châu nghĩ về cô con gái nhỏ của mình.
Luôn cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Con bé này có một cái miệng ngọt ngào và rất chu đáo.
Không giống như người anh trai đáng thất vọng của mình ...
------
Dịch: MBMH Translate