Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 199 - Chương 199 - Về Nhà

Chương 199 - Về nhà
Chương 199 - Về nhà

"Hừ!"

Lục Kiến Quân liếc mắt: "Còn gọi Lục Chính nữa à? Kiến Châu, ông nói Tiểu Hành không đáng tin, tôi thấy ông mới thật sự không đáng tin! Lập Chính không ở nhà ông không biết sao?"

"Hả? Nó ra ngoài làm việc rồi? Đi đâu vậy? Thằng nhóc thối này, thật là, tôi đã nói rồi, tôi với mẹ nó đi, không cho nó đi nữa..."

Lục Kiến Châu vừa nói vừa lắc đầu.

"Đợi qua đợt này, tôi gọi nó về!"

"Gọi gì mà gọi, ai nói nó đi làm? Nó đi học rồi, người cả thôn đều biết, ông gọi nó về thì việc học hành của nó phải làm sao?"

"Cái gì? Đi... Đi học?"

"Đúng, thành tích học tập của nó tốt như vậy, còn được học bổng, ông muốn gọi nó về à? Tôi là người đầu tiên không đồng ý!"

Lục Kiến Quân lại liếc mắt lần nữa.

"Không chỉ Lập Chính đi học, Thiên Thiên cũng đi học rồi! Học ở trường tiểu học thôn Lục Gia của chúng ta. Nếu ông không tin, có thể đi hỏi hiệu trưởng Trương, lời của Trương Xuân Hoà chắc ông sẽ tin chứ?"

"Còn nữa, những chuyện này đều là Tiểu Hành nhà ông làm, được được được, tôi không nói nữa, ông về tự xem đi!"

Thấy dáng vẻ Lục Kiến Châu như vẫn chưa tin tưởng.

Lục Kiến Quân chỉ đành lắc đầu bất lực.

Lục Kiến Châu mấp máy môi, nhưng lại không biết nên nói gì.

Ông ấy nhìn Lục Kiến Quân, lại nhìn Lục Lập Hành.

Thật ra.

Trong nội tâm ông ấy cũng hy vọng Lục Lập Hành có tiền đồ, hi vọng anh ta có thể chăm sóc bản thân thật tốt, chăm sóc Vãn Thanh, làm một người đàn ông đường đường chính chính.

Chứ không phải bị người ta ngày ngày chọc sống lưng ghét bỏ.

Nhưng nhiều năm như thế, cách gì cũng đã thử qua hết rồi, đều không thể thay đổi Lục Lập Hành.

Lúc này.

Nghe thấy có người nói những chuyện này, ông ấy luôn cảm thấy người đó bị chập mạch rồi.

Nhưng người nói lại là Lục Kiến Quân mới chết chứ.

Lục Kiến Châu không dám tin, Lục Kiến Quân trước giờ luôn chính trực cũng sẽ nói dối.

Tiểu Hành hẳn là...

Không có sức ảnh hưởng lớn thế chứ nhỉ?

Lục Lập Hành lúc này đang cẩn thận dè dặt quan sát phản ứng của Lục Kiến Châu.

Anh ta đang suy nghĩ, nếu như cha già không chịu tha thứ cho mình.

Vậy phải làm sao?

Có phải anh ta nên vác roi mây lên để ông ấy đánh mình một trận hả giận?

Đang suy nghĩ.

Mấy người đã đến thôn trên.

Lúc này là bảy giờ sáng rồi.

Trời đã sáng trưng.

Người trong thôn trên cũng đã dậy bắt đầu nấu cơm.

Khắp nơi đều lượn lờ khói bếp và mùi cơm thơm ngát.

Lục Kiến Châu cúi đầu, không có tâm trí thưởng thức những thứ này.

Một lúc sau.

Có người đi ngang qua ông ấy, nhìn thấy ông ấy thì hết hồn:

"Chú Lục? Chú về rồi à? Ăn cơm chưa chú? Anh Lục anh coi anh kìa, chú Lục về cũng không nói một tiếng, để tôi bảo mẹ sấp nhỏ làm thêm vài món, ăn bữa cơm rồi hẳn đi nhé?"

Người nói chuyện là Hoàng Cường.

Lục Kiến Châu ngẩng đầu lên.

Ông ấy nhớ rõ, Hoàng Cường, ông chủ của tiệm tạp hoá Hoàng Cường, nhưng nổi tiếng là người không thấu tình đạt lý.

Dù gì cũng là người làm ăn, tuy chỉ là kinh doanh nhỏ.

Nhưng sao đột nhiên lại khách sáo như thế?

Anh Lục?

Tiểu Hành?

Đang suy nghĩ thì Hoàng Cường trực tiếp kéo ra hai cái ghế:

"Chú Lục, anh Lục, thôn trưởng, ngồi nghỉ ngơi một lát đi."

Lục Lập Hành đang muốn nói chuyện, nhưng bị Lục Kiến Quân kéo lại.

Ông ấy cố ý kéo Lục Lập Hành lùi lại một bước, để Lục Kiến Châu tiến lên trước.

Hoàng Cường tự nhiên sẽ đưa cái ghế đến bên cạnh Lục Kiến Châu.

Ông ấy lờ mờ nhận cái ghế, đang mờ mịt.

Lại nghe thấy Hoàng Cường xoay người hét to:

"Tú Linh, Tú Linh, làm thêm vài món."

Lúc này Lục Kiến Châu mới phản ứng lại.

Này là muốn làm thật rồi!

Ông ấy nhanh chóng kéo Hoàng Cường lại:

"Ông chủ Hoàng, không cần không cần, chúng tôi còn phải tranh thủ về nhà."

"Thiên Thiên và mọi người vẫn đang ở nhà đợi chúng tôi."

Hoàng Cường hơi ngẩn ra, rồi nhanh chóng cười:

"Ồ, cũng đúng, chú Lục mới về phải không? Nên về nhà, không thì lát nữa Thiên Thiên đi học, hôm nay chú không gặp được Thiên Thiên mất. Vậy, hai ngày này lúc nào đến thôn trên thì bảo anh Lục đưa chú đến nhà cháu ăn cơm."

"Anh Lục, đừng quên đấy nhé!"

Hoàng Cường lại lớn tiếng nói với Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành đành chịu, chỉ có thể gật đầu:

"Được!"

Nghe thấy câu trả lời quen thuộc này.

Lục Kiến Châu càng nghi ngờ hơn.

Vậy mà...

Có người mời Tiểu Hành ăn cơm sao?

Vả lại, còn khách sáo như thế!

Trước đây, đều là người khác tìm ông ấy mách tội, nói Tiểu Hành lại trộm đồ ăn gì đó của nhà họ.

Lục Lập Hành cũng không giải thích, nói:

"Cha, đi thôi, nếu không lát nữa anh cả với chị dâu ăn cơm xong đi làm việc, không có ở nhà."

"Ừ, đi!"

Lục Kiến Châu kiếm chế sự nghi ngờ, khẽ gật đầu.

...

Nhà họ Lục.

Chu Ngọc Hà qua sớm thì thấy Cố Vãn Thanh nấu cơm xong rồi.

Chu Ngọc Hà nhanh chóng đi đến:

"Vãn Thanh, Vãn Thanh, sao sớm thế em đã dậy nấu cơm rồi? Em bây giờ không được cử động lung tung! Sao không đợi chị qua? Mau mau mau, nghỉ ngơi đi."

"Không phải chuyện đáng ngại, chị dâu, Tiểu Hành sáng sớm đã ra khỏi nhà, em cũng không ngủ được, nên dậy nấu cơm cho xong. Anh cả đâu? Vẫn chưa về à chị?"

"Ừ, mới sáng sớm đã đi hái quýt rồi, nói là Tiểu Hành không ở nhà, anh ấy cũng phải gìn giữ cửa tiệm."

"Vất vả cho anh cả rồi!"

"Em coi em nói kìa, nhà chúng ta ấy mà, người vất vả nhất là Tiểu Hành, nếu không có Tiểu Hành, lấy đâu ra năm nay của chúng ta? Anh cả em không biết động não gì mấy, chỉ có thể làm một vài công việc thể lực, cũng khó cho Tiểu Hành không chê bai anh ấy."

Chu Ngọc Hà vừa nói, vừa rót nước nóng cho Cố Vãn Thanh.

Nhưng mà.

Vừa xoay người, cô ấy liền sững sờ.

Chỉ thấy sau lưng Cố Vãn Thanh có ba người đứng đó.

Người đứng đầu tóc hơi bạc, quần áo trên người cũng có mảnh vá.

Lúc này.

Đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn họ.

Còn hai người đằng sau ông ấy chính là Lục Lập Hành và Lục Kiến Quân rời đi hồi sáng.

Cố Vãn Thanh thấy Chu Ngọc Hà bất động, tò mò hỏi:

"Chị dâu, sao thế chị?"

"Cha..."

Chu Ngọc Hà không kịp trả lời, nền xông ra với tốc độ nhanh:

"Cha, cha về rồi ạ? Tốt quá rồi! Mẹ đâu ạ?"

Cố Vãn Thanh khựng một chút, cũng nhanh chóng quay đầu qua.

Nhìn thấy Lục Kiến Châu, trên mắt col cũng lập tức nở nụ cười:

"Cha!"

Hai người gả đến nhà họ Lục, Lục Kiến Quân và Trần Thu Linh đều rất tốt với họ.

Gần như xem họ là con gái ruột.

Cho nên.

Trong mắt hai người, Lục Kiến Châu chính là cha ruột của họ.

"Tiểu Hành? Chú Kiến Quân, hai người đây là..."

Lục Kiến Quân xua xua tay: “Hai chú cháu mới đi chưa bao lâu thì nhìn thấy cha cháu về, Tiểu Hành nhất quyết xuống xe, chú cũng hết cách."

"Tiểu Hành của mấy cháu ấy, lâu quá chưa gặp cha nó rồi! Nhưng vừa hay cha nó vẫn không cảm kích, gặp mặt đánh nó một trận, thật là!"

Cố Vãn Thanh nghe thấy lời này, nhanh chóng đến bên cạnh Lục Lập Hành.

Cô đứng giữa Lục Lập Hành và Lục Kiến Châu theo bản năng, tách hai người ra.

Nghiêm túc nói:

"Về là tốt rồi, về là tốt rồi, cha, mẹ con đâu?"

Lục Kiến Châu cúi đầu, lặng lẽ thở dài:

"Lập Vĩ đâu? Đợi Lập Vĩ về rồi nói. Vãn Thanh, hình như con hơi béo lên rồi, sức khoẻ thế nào? Con không biết đấy thôi, mấy ngày cha mẹ ở ngoài, mẹ con nhắc đến nhiều nhất là con đó!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment