"Mỗi ngày bà ấy đều nhắc, nói Vãn Thanh nhất định phải sống tốt, gả đến nhà ta, không được để Vãn Thanh bị ức hiếp! Là nhà ta có lỗi với con, để con tủi thân!"
"Còn nói, nếu thật sự là... Nếu thật sự là không giữ được đứa nhỏ, con cũng phải sống tốt."
Nghe thấy lời này.
Cố Vãn Thanh chua xót trong lòng.
Cô nắm tay Lục Lập Hành, nghiêm túc nói:
"Cha, con rất tốt, em bé cũng rất khoẻ, cha xem nè, con thật sự béo lên rồi, đều là công lao của Lập Hành đấy ạ!"
"Bây giờ anh ấy cho con ăn thịt mỗi ngày, còn cho con ăn trái cây, những thứ đó ngon lắm ạ, trước đây con chưa ăn bao giờ. Cha, cha về rồi, cũng ăn nhiều một chút, bồi dưỡng sức khoẻ!"
Chu Ngọc Hà cũng ở bên cạnh phụ hoạ:
"Đúng đúng đúng, cha, đến lúc đó cha muốn ăn gì thì ăn, chúng con làm cho cha."
Lục Kiến Châu nhìn thấy bộ dạng bảo vệ Lục Lập Hành của hai người.
Cuối cùng cũng hiểu được chuyện trên đường đi.
Ông ấy nói:
"Vãn Thanh, gần đây Tiểu Hành có tốt với con không?"
Cố Vãn Thanh ra sức gật đầu: "Dạ, rất tốt rất tốt! Lập Chính, Thiên Thiên đều đi học rồi, Lập Hành cũng bắt đầu bán khoai lang, còn đang bán quýt, chuẩn bị kinh doanh. Tiền anh ấy kiếm được cũng đưa hết cho con. Bây giờ chúng con ngày nào cũng được ăn thịt, cũng được ăn cơm từ gạo!"
"Cha, trên đường cha về nhà lúc nãy có phải phát hiện người trong thôn đối xử với Lập Hành đều rất khác không?"
"Lập Hành bây giờ dẫn dắt họ cùng nhau kiếm tiền, anh ấy còn làm rất nhiều chuyện tốt, cứu rất nhiều người."
"Những chuyện này lát nữa con sẽ kể cho cha nghe."
Biết Lục Lập Hành bị ăn đòn.
Cố Vãn Thanh hận không thể kể hết cái tốt của Lục Lập Hành cho Lục Kiến Châu nghe.
"Lúc anh cả con gửi thư không nói với cha, thật ra là vì muốn đợi cha về, cho cha một bất ngờ."
"Cha, con nói đều là thật, mọi người đều có thể làm chứng. Cha đừng... Cha đừng đánh Lập Hành nữa!"
Lời nói của Cố Vãn Thanh vừa dứt.
Cửa nhà chính vang lên một tiếng trẻ con:
"Cái gì? Cha muốn đánh anh Hai? Không được, không được, không được. Cha đánh anh Hai rồi ai làm thịt nướng cho con ăn?"
Lục Thiên Thiên vừa dậy, lúc này còn hơi mơ hồ.
Nhưng cô bé vẫn nhanh bước chạy đến trước mặt Lục Lập Hành, kéo một tay còn lại của anh ta:
"Cha, sao cha mới về mà đã đánh người thế? Thiên Thiên không thích cha nữa!"
Lục Thiên Thiên vừa dứt lời.
Ngoài cửa.
Đại Hoàng đang ngủ say trong phòng củi nhỏ cũng chui ra.
Nó phóng nhanh đến trước mặt Lục Lập Hành, chăm chăm bảo vệ anh ta ở sau lưng.
Trừng to mắt, nhe răng, nhìn về phía Lục Kiến Châu.
Lục Kiến Châu có thế nào cũng không ngờ được, ngay cả Đại Hoàng cũng đứng về phía Lục Lập Hành.
Trước đây, Đại Hoàng rất sợ Lục Lập Hành.
Cho nên, cả nhà họ Lục, người nó không có khả năng đi theo nhất chính là Lục Lập Hành.
Hễ nhìn thấy Lục Lập Hành cũng sẽ tự giác trốn ở chỗ xa.
Lục Kiến Châu nhìn dáng vẻ mấy người và một chó nhìn chằm chằm như hổ, coi mình như mãnh thú hồng thuỷ.
Có chút bất lực.
Có lẽ, bản thân thật sự nên chấp nhận một vài chuyện.
Ông ấy khom người, nghiêm túc nhìn Thiên Thiên.
Trên đường đi, Lục Kiến Châu luôn suy nghĩ, nếu con bé Thiên Thiên gặp được mình, nhất định sẽ bổ nhào vào trong lòng mình không nhỉ?
Nhưng lúc này đây.
Con bé này đang nghiêm túc đứng đối diện mình chỉ trích mình.
Nhưng chỉ trích này lại khiến Lục Kiến Châu vô cùng vui mừng.
Bởi vì ông ấy biết.
Chuyện nghe thấy, nhìn thấy trên đường.
Đều là thật!
Cho dù Lục Lập Hành có tài giỏi đến đâu cũng không thể liên kết với cả thôn để lừa ông ấy.
"Thiên Thiên, cha không có định đánh anh Hai, sau này cha không đánh nữa!"
Lục Thiên Thiên chớp chớp đôi mắt to:
"Thật không ạ?"
"Cha gạt con bao giờ chưa?"
"Yeah, vậy tốt quá!"
Lục Thiên Thiên rốt cuộc cũng vui mừng thả tay Lục Kiến Châu ra.
Cô bé bước nhanh đến bên cạnh Lục Kiến Châu, ôm lấy cổ Lục Kiến Châu.
"Cha tốt quá!"
Những người khác thấy thế cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Lục Kiến Quân thì lặng lẽ liếc mắt.
Ông ấy biết ngay sẽ là kết quả này mà.
Chỉ tiếc là, đứa con này không phải của ông ấy.
Bằng không thì ông ấy sẽ không đành lòng đánh, không đành lòng mắng, không đành lòng nổi nóng.
Lục Kiến Châu và Thiên Thiên ầm ĩ một hồi, lúc này mới nói:
"Được rồi, không có chuyện gì nữa rồi, đợi Lập Vĩ về rồi ăn cơm đi. Anh cả, anh cũng ở lại ăn nhé!"
Lục Kiến Quân cũng không từ chối.
Lục Kiến Châu lại nói:
"Vãn Thanh con đi nghỉ ngơi đi, Ngọc Hà, con đi xem nồi đi!"
"Tiểu Hành, con đi theo cha."
Lục Lập Hành khẽ gật đầu.
Lục Kiến Châu ôm Lục Thiên Thiên, đi đến cạnh sân.
Cho đến khi cảm thấy họ nói chuyện người khác không nghe thấy được.
Lúc này Lục Kiến Châu mới nói:
"Con bắt đầu kinh doanh rồi?"
"Dạ."
"Học theo ai vậy?"
"Tự mò mẫm."
Lục Lập Hành tùy tiện bịa ra một cái cớ.
Lục Kiến Châu nói: "Ừ, không tệ, không uổng công lăn lộn nhiều năm như vậy."
"Cha, trước đây là con quá ngang bướng, gây phiền phức cho cha."
"Con có phiền phức hay không không quan trọng, nếu đã sinh con ra, vậy thì nuôi con lớn là trách nhiệm của cha và mẹ con! Bất kể con trở nên ra sao, đến cuối cùng con cũng là con của cha mẹ! Ngược lại là Vãn Thanh, cha và mẹ con đưa con bé về, gả cho con, con bé chính là trách nhiệm của con! Đừng làm chuyện có lỗi với nó."
Nghe thấy lời này.
Lục Lập Hành hơi ngẩn ra.
Anh ta khẽ gật đầu: "Dạ, con biết rồi."
"Vậy thì tốt, cha thấy mọi người đều đang khen con, Tiểu Hành, tuyệt đối không được kiêu ngạo."
"Vâng, con có chừng mực."
"Ừ, vậy con đi đi, cha muốn chơi với Thiên Thiên một lát."
"Vâng, lát nữa Thiên Thiên phải đi học, phải ăn cơm sớm."
"Ừm."
Lục Thiên Thiên lúc này đang nũng nịu trong lòng Lục Kiến Châu.
Còn Lục Kiến Châu cũng mặc cho cô bé làm nũng.
Con bé này luôn có thể khiến tâm trạng người khác thoải mái.
Lục Lập Hành nhìn thấy cảnh này bỗng dưng nghĩ đến lời Lục Kiến Châu vừa nói.
Trong mắt cha mẹ, thì ra anh ta là trách nhiệm của họ.
Cũng vĩnh viễn là con của họ.
Nhưng kiếp trước.
Họ lại luôn không thể tha thứ cho anh ta.
E là khi họ rời xa nhân thế cũng chưa từng nói với anh ta.
Nghĩ đến đây, Lục Lập Hành liền cảm thấy chua xót.
"Cha."
Lục Lập Hành đi được hai bước, lại không nhịn được hét lên.
Lục Kiến Châu quay đầu lại: "Hửm? Sao vậy?"
Lục Lập Hành nghĩ ngợi rồi nói:
"Cha nói, con vĩnh viễn là con của cha."
"Ừ."
"Nhưng mà, cha có từng nghĩ đến, có một ngày bởi vì làm chuyện khiến cha tức giận, cha sẽ vứt bỏ con không? Không quan tâm con nữa, thậm chí còn không muốn gặp con!"
"Sẽ không có ngày đó đâu!"
Lục Kiến Châu không thèm nghĩ mà trả lời ngay.
Lục Lập Hành nói: "Con nói là nếu như!"
"Nếu à...!
Lục Kiến Châu ngẩng lên, nghiêm túc suy tư.
Chốc sau.
Ông ấy nói:
"Nếu thật sự có ngày đó, vậy có lẽ là vì cha biết đi theo cha, con mãi mãi sẽ không trở nên tốt hơn, nhưng nếu cha không ở bên cạnh, con có thể sống tốt hơn. Cha, là hòn đá ngáng chân của con."
"Vậy thì, cha sẽ lựa chọn cùng với mẹ con, không quấy rầy con nữa."
Lục Lập Hành nghe thấy lời này.
Trái tim đập mạnh.
Thì ra là thế...
Kiếp trước, thì ra cha mẹ cũng biết anh ta sống rất tốt sao?
Giây phút này.
Bỗng dưng, mọi thứ đều thoải mái…
------
Dịch: MBMH Translate