Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 201 - Chương 201 - Cha, Cha Vừa Mới Khen Tiểu Hành Rồi Sao

Chương 201 - Cha, Cha Vừa Mới Khen Tiểu Hành Rồi Sao
Chương 201 - Cha, Cha Vừa Mới Khen Tiểu Hành Rồi Sao

“Cha, thế thì con đi làm đây!”

“Ừm, đi đi.”

Lục Kiến Châu vẫy tay, Lục Lập Hành nhanh chóng bước đi.

Đi đến nhà bếp, lấy bát đũa từ trong tay Cố Vãn Thanh, rồi bưng lên bàn ăn bằng đá.

"Ủa? Lập Hành..."

Cố Vãn Thanh muốn gọi anh ta đứng lại, nhưng đã không kịp.

Nhưng cô ấy có thể nhìn ra được rằng Lục Lập Hành đang rất hạnh phúc.

Kể từ sự cố lở đất lần trước, Cố Vãn Thanh chưa bao giờ thấy Lục Lập Hành nhẹ nhõm như vậy.

Anh ấy luôn giấu kín tâm tư trong lòng.

Nhưng bây giờ.

Chuyện chất chứa trong lòng bấy lâu coi như đã được giải quyết.

Khi Chu Ngọc Hà đi ngang qua Cố Vãn Thanh, cô ấy phát hiện ra rằng Cố Vãn Thanh vẫn luôn nhìn về phía Lục Lập Hành.

Rồi cô ấy cũng nhìn sang hướng đó.

“Vãn Thanh, vừa rồi Tiểu Hành nói gì với cha thế? Sao lại vui như vậy?”

“Không biết nữa, có lẽ cha đã tha thứ cho anh ấy rồi?”

“Haizzz, giữa cha con với nhau làm gì có tha thứ hay không? Tiểu Hành quá là thiệt tình, tuy rằng bình thường cha hay la mắng chú ấy, nhưng anh ta là người mà cha lo lắng nhất, lúc trước chị thường nhìn thấy khi cha ngồi một góc hút thuốc, lại nhìn Tiểu Hành và thở dài! Lúc đó, có lẽ đang lo lắng sau này Tiểu Hành sẽ ra sao!”

Cố Vãn Thanh gật đầu: "Đúng vậy, mỗi đứa con đều là trái tim và linh hồn của cha mẹ họ."

"Ừm, không nói chuyện này nữa, sau này á, chị có dự cảm sau này khi Tiểu Hành làm cha rồi thì cũng sẽ lo lắng cho bọn nhỏ hơn cha của chúng ta, ha ha!"

Cố Vãn Thanh cúi đầu nhìn vào bụng mình.

Sau khi đón năm mới, khi mùa xuân ấm áp và hoa nở, những đứa trẻ có lẽ cũng sẽ ra đời.

Cũng không biết hai bạn nhỏ này trông như thế nào.

Có chút kỳ vọng.

Lục Lập Vĩ đã nhanh chóng trở lại rồi.

Nhìn thấy Lục Kiến Châu đang ngồi trong sân, anh ta ngạc nhiên.

Anh vội đặt quả quýt trong tay xuống đất rồi chạy qua đó:

“Cha, cha về rồi ư?”

Sau khi hét lên, anh ta mới nhận ra rằng Lục Lập Hành và Lục Kiến Quân cũng đang ở trong sân.

Anh ta dừng lại và nghiêm túc hỏi:

“Cha, cha… cha đã gặp Tiểu Hành chưa?”

Thái độ của anh ta đối với Lục Kiến Châu có chút bối rối.

Đang suy nghĩ xem có nên đi bảo vệ Tiểu Hành hay không.

Nghe vậy, Lục Kiến Châu phá lên cười:

“Được rồi, được rồi, mau đem quýt của con cho cha nếm thử xem rốt cuộc ngon đến cỡ nào!"

Lúc này, Lục Kiến Châu đã nghe Tiểu Thiên Thiên kể hết những chuyện đã xảy ra ở nhà.

Đương nhiên.

Theo mô tả của Thiên Thiên, nói chung đều là.

"Anh hai nấu rất ngon, con ăn mãi không chán!"

"Khoai lang anh hai trồng cũng rất ngon!"

"Anh hai còn biết lên núi săn lợn rừng cho Thiên Thiên ăn, rất thơm rất thơm!"

“Anh hai còn trồng quýt, quýt đó vừa chua vừa ngọt!”

Vừa nói, cô bé nhỏ này còn chảy cả nước dãi.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Thiên Thiên đã biến thành một cô bé háu ăn.

Điều này khiến Lục Kiến Châu rất tò mò, không biết loại quýt nào lại có thể khiến cô gái nhỏ mê mẩn đến vậy.

Nói đến nổi mà ông ấy cũng thấy thèm.

Lục Kiến Châu tính toán cẩn thận, ông ấy chưa ăn quýt được mấy lần trong đời.

Không ngờ rằng giờ đây con trai ông lại thực sự đi bán quýt.

"Được thôi, đây là quýt do Tiểu Hành trồng, ngọt lắm!"

Trong khi Lục Lập Vĩ đang đưa một quả quýt cho Lục Kiến Châu, anh ấy cũng lấy một quả cho Tiểu Thiên Thiên.

Nhìn thấy thái độ của Lục Kiến Châu, Lục Lập Vĩ có lẽ cũng đoán được.

Họ đã gặp nhau trước đó rồi và thái độ của Lục Kiến Châu đối với Lục Lập Vĩ cũng không tệ.

Thế là.

Anh đi đến bên Lục Kiến Châu và cẩn thận hỏi:

"Cha, vừa rồi cha mới khen Tiểu Hành sao?"

Lục Kiến Châu đang cắn một miếng quýt và ngẩng đầu lên:

"Khen cái gì? Hả? Những quả quýt này ngon thật đấy, có lẽ nên để dành một ít cho mẹ con."

"Tiểu Hành đã làm nhiều chuyện như vậy, không phải nên được khen sao? Con nhớ là nó đã lớn như vậy mà cha cũng chưa từng khen nó."

"Ồ, cái này à..."

Lục Kiến Châu lại bóc một quả quýt khác:

"Cha sợ nó sẽ kiêu ngạo, giữ lại sau này khen cũng không muộn!"

“Được thôi.”

Lục Lập Vĩ cũng rất bất lực.

Bữa ăn đã được dọn sẵn trên bàn.

Lục Lập Hành xoa đầu Đại Hoàng và ra hiệu cho Đại Hoàng gọi họ ra ăn tối.

Đại Hoàng nhanh chóng nhảy đến bên cạnh Lục Thiên Thiên, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào quả quýt trong tay Lục Thiên Thiên.

Bắt đầu kêu lớn:

“Oang oang ~”

Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi ~

Mọi người có chuyện gì vậy ~

Còn ăn một mình?

Ăn thì ăn đi, còn không gọi chó ta đây nữa chứ ~

Thực sự rất quá đáng ~

Kêu lên một lúc, nước dãi của Đại Hoàng cũng dần chảy xuống khóe miệng.

Lục Kiến Châu thấy vậy thì bật cười rồi ném quả quýt trong tay cho Đại Hoàng:

"Đây, mày cũng thử quả quýt này đi! Quả này là ngon nhất đấy!"

Đại Hoàng phấn khích kêu lên một tiếng.

Nó nhảy lên và bắt lấy quả quýt bằng miệng.

Rồi nó cắn lấy mà không hề đắn đo.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo!

Đại Hoàng vội vàng há miệng.

Trong cảnh tượng này, không chỉ có quýt rơi ra.

Trong miệng nó vẫn còn lượng nước bọt nhiều gấp năm lần so với trước đó đang chảy ra ngoài.

Vừa chảy, còn vừa kêu:

“Oang oang ~”

“Oang!”

Lục Thiên Thiên đang được Lục Kiến Châu bế đến bàn ăn.

Nghe thấy tiếng sủa của Đại Hoàng, cô bé lo lắng hỏi:

"Cha, Đại Hoàng bị sao thế ạ?"

"Không sao đâu, do quả quýt vừa rồi cha đưa cho nó không chín, vẫn còn xanh."

“Ôi, cha kỳ ghê!”

Lục Thiên Thiên liếc nhìn Đại Hoàng một cách cảm thông.

May mắn thay, mấy quả mình ăn đều ngọt ~

Đại Hoàng thật đáng thương ~

Lục Lập Hành bưng các món ăn lên xong.

Lại kéo cái ghế đẩu.

Cẩn thận đếm.

Ngày hôm nay có rất nhiều người nên không thể nào đủ.

Sau đó Lục Lập Hành liền nhìn sang một bên sân, có một chiếc ghế đẩu mà Lục Kiến Châu đã bao lại đang được đặt ở đó.

Anh ta chạy vội chạy qua đó, định nhặt cái bao lên và đem vào nhà.

Đúng lúc này.

Bên tai anh, giọng nói lo lắng của Lục Kiến Châu vang lên:

"Tiểu Hành, đừng nhúc nhích, cha qua lấy cho!"

Tuy nhiên.

Lục Kiến Châu hét lên có chút muộn.

Lục Lập Hành vừa nhấc lên như vậy.

Cái gói đó đã bị mở ra từ phía dưới.

Sau đó.

Vài cái bánh bao cứng lăn lóc dưới đất.

Một vài cái có những đốm đen của nấm mốc bên trên.

Nhìn thấy cảnh này, Lục Lập Hành sững người ngay tại chỗ.

Những người khác cũng y như vậy.

Lục Kiến Quân vội vàng đi tới, cúi người xuống và nhặt mấy cái bánh bao lên:

"Kiến Châu, bánh bao này của chú là lương khô đi đường đúng không? Lúc chú về anh mừng quá quên hỏi chú. Sao chú lại về? Sao vừa mới sáng sớm đã vào đến thôn rồi? Đâu có chuyến xe đêm đâu nhỉ?"

Lục Kiến Châu nghe vậy, vẻ mặt bỗng cứng đờ.

Ông ấy đặt Lục Thiên Thiên xuống đất.

Sau đó cũng đến nhặt bánh bao:

Ông ta không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lục Kiến Quân:

“À, em nghĩ trên đường đi sẽ đói bụng, nên mua ít bánh bao!"

"Không ngờ rằng trên đường về còn chưa ăn hết, thì gói bánh đó đã bị hỏng, trên suốt đường đi em vẫn luôn để ý tới, Tiểu Hành, đừng có cản đường, mau đi ăn đi, để cha xử lý!"

Ông ta vừa dứt lời, thì thấy Lục Lập Hành liền ngồi xổm xuống.

Nhặt một trong những cái bánh bao.

Không chút do dự, Lục Lập Hành đưa nó lên miệng và cắn một miếng.

Sau đó.

Anh ta suýt tí nữa là rơi nước mắt.

Đúng như Lục Kiến Quân đã nói.

Suốt đoạn đường khi mới trở về, anh ta lo Lục Kiến Châu sẽ mắng mình.

Vì vậy nên cứ cố gắng để giải thích.

Hy vọng nhận được sự thấu hiểu.

Nhưng ông ấy lại làm ngơ.

Buổi sáng, không có xe, chỉ có nỗi thăng trầm của người cha già trên suốt chặng đường.

Cha của anh ấy…

Chính là đi bộ về.

Và những thứ này, những chiếc bánh bao gần như thối rữa.

Đó là thức ăn của ông ấy trên đoạn đường này...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment