Lục Kiến Châu năm nay năm mươi tuổi.
Bởi vì đã làm việc ở nông trại cả đời rồi.
Cho nên không được dẻo dai giống như những người năm mươi tuổi trong thế giới tương lai.
Trái lại, trông ông ấy rất già.
Tóc cũng bạc hơn phân nửa.
Nhưng dù như vậy, vì tiết kiệm tiền, ông ấy vẫn quyết định đi bộ từ huyện lỵ trở về!
Lục Lập Hành không cần suy nghĩ cũng biết rằng chiếc bánh bao này cũng là để tiết kiệm tiền, người mua nó đã giữ nó trong vài ngày rồi.
Nếu không, làm sao nó có thể bị mốc được?
Lục Lập Hành một mình đi bộ từ thôn Lục Gia đến huyện lỵ cũng phải mất một ngày một đêm.
Đường núi rất khó đi.
Hơn một nữa thời gian là đi lên dốc.
Lục Lập Hành cũng không dám tưởng tượng được Lục Kiến Châu đã kiên trì như thế nào.
Khi những chiếc bánh bao vào miệng, nó có vị nhạt như nước ốc!
Nhưng Lục Lập Hành vẫn ép mình ăn.
Lục Kiến Châu không chút nghĩ ngợi liền chạy tới, vội vàng giựt lấy bánh bao hấp từ trong tay Lục Lập Hành:
“Tiểu Hành, con đừng ăn, sẽ bị tiêu chảy đấy…”
Lục Lập Hành đặt bánh bao lên lưng mình;
“Không sao, cha à, con chỉ nếm thử thôi.”
"Ôi, thằng nhóc này, mau đưa nó cho cha!"
Lục Kiến Châu ra sức giành lấy.
Nhưng Lục Lập Hành đã cao hơn ông ta nửa cái đầu rồi.
Cho dù ông ấy có cố gắng thế nào đi chăng nữa.
Thì vẫn không thể với tới cái bánh bao.
Lục Kiến Châu có chút tức giận:
“Con, con…”
Lục Lập Hành nói:
“Cha, cha để con ăn miếng đi, con chỉ muốn nếm thử xem cha đã ăn cái gì."
Thấy vậy, Cố Vãn Thanh vội vàng chạy tới.
"Cha, cha để anh ấy ăn chút đi, nếu không anh ấy sẽ không yên lòng đâu."
Cố Vãn Thanh có thể cảm nhận được rằng trong lòng Lục Lập Hành đang rất khó chịu.
Cô ấy không muốn thấy anh đau khổ.
Lục Kiến Châu thở dài:
"Haizzz, vậy được thôi, con ăn ít thôi, ăn cơm nhiều vào, cha đi nếm thử xem thức ăn con nấu rốt cuộc ngon đến mức nào!"
"Thiên Thiên còn nói trong nhà có thịt, bánh bao trắng lớn, còn có cơm trắng! Cha còn chưa ăn qua nữa, Tiểu Hành, con cũng mau tới ăn đi!"
Lục Lập Hành gật đầu: "Vâng."
Mấy người họ cuối cùng cũng ngồi vào chỗ.
Lục Kiến Quân đưa cho Lục Kiến Châu một đôi đũa và nói:
“Nào, Kiến Châu, ăn đi! Nhìn xem chú bây giờ, chẳng mấy chốc sẽ có con cháu đầy đàn, phải nên vui vẻ! Sau này ấy, đừng trở lại cuộc sống vất vả đó nữa! Sống với Tiểu Hành mà hưởng phúc.”
“Đúng vậy, đúng vậy, em cũng không ngờ tới mới hai tháng không về nhà mà trong nhà đã thay đổi hoàn toàn rồi! Nếu mẹ nó biết chắc chắn cả đêm sẽ không thể nào ngủ được. Nào nào nào, em thử trước nhé!”
Bữa ăn sáng hôm nay.
Đã nấu hai món mặn, hai món chay.
Lại hấp thêm vài cái bánh bao lớn.
Món hầm là cháo ngô.
Món thịt này được Lục Lập Hành chiên trong bếp sau khi vừa mới trở về.
Lục Kiến Châu gắp một cái bánh bao lớn.
Trong đôi mắt đầy bất ngờ!
Những chiếc bánh bao vừa to vừa trắng, giống y chang kiểu bánh bao ở thành phố.
Trước đây, lúc bọn họ đón năm mới cũng không thể ăn nổi món bánh ngon như vậy.
Những món thịt đó, thậm chí còn không dám nghĩ đến.
Lúc này, ngửi thấy mùi thơm của bánh bao.
Lại nhớ đến những chiếc bánh bao nguội mà ông ấy đã ăn trên đường đi.
Lục Kiến Châu chỉ cảm thấy rất đói.
Ông ta lập tức cắn một miếng lớn.
Hương vị thơm ngon ngay lập tức đi vào lòng người.
Không cần phải nói nó thơm như thế nào!
Thấy vậy, Lục Thiên Thiên gắp cho Lục Kiến Châu một miếng thịt lớn:
“Cha à, Thiên Thiên biết cha thích ăn thịt nhất, nào nào nào, ăn nhiều một chút!”
“Được, Thiên Thiên ngoan ~"
Lục Kiến Châu không chút do dự cầm đũa gắp miếng thịt bỏ vào miệng.
Hương thơm của thịt kết hợp với bánh bao thơm ngon.
Lục Kiến Châu cảm thấy rằng đây đích thị là món ngon trên thế giới.
Đó là bữa ăn ngon nhất mà ông từng có trong đời.
Lục Kiến Châu vừa ăn vừa gật đầu:
“Không tồi, không tồi, ngon, ngon!”
"Thật sự rất ngon, này, tiểu Hành mau lại đây, đừng ăn những cái bánh bao cứng kia nữa!"
Nói xong, Lục Kiến Châu trực tiếp nhét vào trong tay Lục Lập Hành một cái bánh bao lớn:
“Lại ăn này!”
Làm xong mọi thứ.
Ông ấy lại nhìn về phía mọi người: "Mọi người cũng ăn đi, đừng có đứng ở đó!"
"Đặc biệt là con, Vãn Thanh, hiện tại con cần chất dinh dưỡng nhất, hơn nữa con còn quá gầy, cần bổ sung nhiều một chút!"
Cố Vãn Thanh gật đầu, cũng cầm một chiếc bánh bao hấp lên và bẻ làm đôi.
Một nửa được đưa cho Chu Ngọc Hà, nửa còn lại giữ cho riêng cô.
“Con biết rồi, thưa cha.”
Lục Lập Hành đang một tay cầm bánh bao nguội, tay kia cầm một cái bánh bao bột màu trắng, ngây người nhìn chằm chằm.
Nhân cơ hội này, Lục Kiến Châu liền đứng dậy, nhanh chóng giật lấy chiếc bánh bao đã nguội từ trong tay anh ta.
"Được rồi, ăn cơm đi! Cha con cũng không lập dị như vậy, ăn bánh bao cả ngày sẽ không bệnh đâu."
Nghe thấy lời này, Lục Lập Hành cuối cùng cũng mỉm cười:
“Được, ăn thôi!”
Mọi người đều rất thích bữa ăn này.
Chẳng bao lâu.
Thì Thiên Thiên bé nhỏ đã ợ hơi.
Cố Vãn Thanh cũng chạm vào cái bụng căng tròn của cô.
Lục Kiến Quân vừa nhìn chiếc đĩa trống không, vừa xúc động:
"Ôi, đến khi nào thì nhà tôi mới náo nhiệt như vậy đây!"
Lục Kiến Châu cũng ợ:
"Ha ha, anh cả, anh cứ chờ đợi, tiếp tục chờ đợi, đợi đến khi con trai của anh có triển vọng như Tiểu Hành thì sẽ được thôi!"
Lục Kiến Quân nghe vậy, lặng lẽ trợn tròn mắt.
"Hừ, Kiến Châu, chú như vậy thiệt không phải nha, sao lại đột nhiên khoe khoang con trai của chú thế? Chú đã quên chuyện Tiểu Hành khi còn bé đã chọc chú tức giận đến nổi chú còn tính đem nó cho người ta sao? Anh có thể giúp chú nhớ rõ đấy!"
Lời nói này khiến sắc mặt Lục Kiến Châu đỏ lên rồi tái nhợt:
"Anh nói vớ vẩn gì vậy? Lúc đó em đang tức giận mới nói vậy, tôi có thể cho đi đứa nhỏ này sao? Bộ dạng của nó lúc trước, cho dù em có cho đi thì cũng không ai cần đâu!"
Lục Kiến Châu vừa nói, lại ợ lên một tiếng:
"Nhưng các người không cần cũng tốt, haha, nếu không tôi sẽ không thể thấy Tiểu Hành của mình có triển vọng như vậy!"
“Ừm!”
Lục Kiến Quân lại thở dài và lặng lẽ lắc đầu.
Bây giờ có hối hận cũng đã không kịp rồi.
Lục Lập Hành thấy Lục Kiến Châu đã bắt đầu nói đùa với người khác.
Thì biết ngay là ông ấy đã vui hơn nhiều rồi.
Thế là.
Liền hỏi:
“Cha à, mẹ của bọn con sao rồi? Lúc đầu hai người cùng nhau ra ngoài, sao nay mẹ lại không về?”
Nói về điều này.
Sắc mặt Lục Kiến Châu bỗng tối sầm lại.
Mấy người họ nín thở trong giây lát:
"Cha, mẹ con có chuyện gì sao?"
"Có chuyện gì sao? Có vấn đề gì không? Tình hình thế nào rồi?"
Lục Lập Vĩ và những người khác cũng vây quanh ông ta.
Lục Kiến Châu vội vàng xua tay: "Đi đi đi, đừng nói nhảm, mẹ con không có chuyện gì!"
"Chỉ là cậu của con xảy ra chuyện, con cũng biết mẹ con và cậu của con có quan hệ rất tốt!"
"Mấy năm nay, chỉ có cậu của con là người sẵn sàng giúp đỡ hoàn cảnh gia đình chúng ta! Cậu thường không ngại cho chúng ta tiền, đồ ăn, và quần áo. Nếu không, cha cũng không thể nào nuôi nổi bọn con đến lớn như này..."
“Chỗ cậu con vừa xảy ra chuyện, mẹ con liền vội vã chạy sang đó giúp rồi, không kịp trở về đây.”
"Còn, còn có..."
Lục Kiến Châu lại cúi đầu.
"Vốn dĩ số tiền cha mẹ kiếm được là để cho Thiên Thiên và Lập Chính đi học, nhưng cậu của con cần gấp nên cha mẹ đã đưa cho cậu ấy trước rồi."
"Nhưng may mắn thay, bây giờ Thiên Thiên bọn chúng đã được đến trường rồi."
Nghe vậy, Lục Lập Hành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rất nhanh.
Giọng điệu đó lại vang lên:
"Chuyện gì đã xảy ra với cậu của con thế?"
------
Dịch: MBMH Translate