Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 203 - Chương 203 - Các Con Thật Sự Không Làm Chuyện Gì Phạm Pháp?

Chương 203 - Các Con Thật Sự Không Làm Chuyện Gì Phạm Pháp?
Chương 203 - Các Con Thật Sự Không Làm Chuyện Gì Phạm Pháp?

Lục Lập Hành ấn tượng vô cùng sâu sắc về người cậu này.

Hắn tên là Trần Thu Sơn, ở trấn bên cạnh, cũng là trong núi lớn. Nhưng Trần Thu Sơn là một người rất cần mẫn, còn biết một chút tay nghề. Mỗi ngày đi sớm về tối, tiền kiếm cũng nhiều hơn đám người thích lười biếng kia một chút.

Quan hệ với mẹ Trần Thu Linh cũng rất tốt. Lúc nhỏ, mỗi lần cậu tới thăm hắn, ít nhiều đều sẽ mang cho bọn hắn chút đồ vặt. Chỉ là sau này, Lục Lập Hành đến thời kỳ phản nghịch.

Có một lần, hắn chơi mấy trò xấu. Ba mẹ không quản được hắn, liền gọi Trần Thu Sơn tới. Sau khi đối phương đến đã giáo dục hắn một phen. Nhưng mà Lục Lập Hành khi đó nào nghe lọt sự giáo dục của người khác. Hắn và Trần Thu Sơn ầm ầm một trận, bảo đối phương quay về nhà mình đi, sau này đừng có đến nhà hắn nữa. Chuyện nhà hắn thì có liên quan gì đến đối phương chứ.

Ngay lúc đó Trần Thu Sơn bị làm tức đến mức đỏ mặt tía tai. Sau này, đối phương chưa từng xuất hiện trước mặt hắn lần nào nữa. Vì thế, Lục Lập Hành cao hứng một đoạn thời gian. Hắn cho là, Trần Thu Sơn thật sự bị mình mắng cho tức giận, đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà bọn họ.

Nhưng nghe giọng điệu của Lục Kiến Châu. Trần Thu Sơn hình như còn liên hệ với bọn họ?

Lục Kiến Châu nghe thấy câu hỏi của hắn thì yên lặng thở dài:

"Con gái nhà cậu con trúng tuyển đại học, không có tiền học. Hắn ra ngoài làm việc, đi đến lò than, xảy ra chút sự cố, cánh tay và chân của hắn đều bị thương. Bác sĩ nói phải phẫu thuật, nếu không thì sẽ phế đi!"

Cô gái này tên là Trần Dung, thành tích học tập từ nhỏ đã tốt. Là sinh viên duy nhất của thị trấn bên cạnh.

"Ai, Tiểu Hành, ba biết trong lòng con ghi hận chuyện cậu con trước đây quản con! Nhưng mà hắn đều là muốn tốt cho con, sau khi hai người cãi nhau, hắn biết con không muốn gặp hắn, đành vụng trộm đến đưa một chút thịt, gạo…"

"Những năm này, mỗi lần sang năm mới, mấy đồ ăn ngon đều là hắn đưa."

"Con biết!" Lục Lập Hành nghi ngờ gật đầu:

"Mỏ than?"

Chẳng lẽ là mỏ than mà kiếp trước Lập Chính đi sao?

Suy nghĩ kỹ một chút, thời gian Lập Chính xảy ra chuyện vào kiếp trước cũng không còn nhiều lắm. May mà, Lập Chính lần này không có đi.

Lục Lập Hành điều chỉnh lại vẻ mặt. hỏi:

"Bác sĩ nói cần bao nhiêu tiền?"

"Đại khái cần hơn 10 ngàn…"

Lục Kiến Châu nói xong con số này thì trầm mặc.

Vợ chồng bọn họ ra ngoài hai tháng cũng chỉ kiếm được hơn một trăm tệ.

Trong nhà Trần Thu Sơn, bởi vì việc con gái đến trường, cộng với việc chi tiêu còn lại, còn thường xuyên tiếp tế bọn họ, căn bản không có tiền gì cả.

Ông chủ nhà máy bên mỏ than kia thấy xảy ra chuyện liền chạy.

Hiện tại, hắn căn bản không biết phải làm sao bây giờ.

Lục Lập Hành cũng trầm mặc. Hắn đang tự hỏi, nếu như lấy bảy ngàn tệ trong tay ra thì mấy ngàn tệ còn lại phải làm sao bây giờ? Đi chỗ nào mới có thể mau chóng gom góp được hơn 10 ngàn tệ!

Thật sự là có rất nhiều chỗ cần tiền. Nhưng hắn không thể không cứu Trần Thu Sơn.

Mấy người Lục Lập Vĩ, Chu Ngọc Hà và Cố Vãn Thanh đều nhìn về Lục Lập Hành. Bọn họ đang đợi Lục Lập Hành quyết định biện pháp.

Lục Kiến Châu nhìn rõ tràng diện này. Nhưng mà mọi người đều không tiền. Mặc dù biết Lục Lập Hành có tiền đồ. Thế nhưng là, mới qua hai tháng, có thể kiếm lời được bao nhiêu tiền? Đơn giản cũng chỉ là mấy trăm tệ, để Lập Chính cùng Thiên Thiên đều đi học, chắc là cũng không có còn lại bao nhiêu. Lại thêm Vãn Thanh mang thai cần kiểm tra tiền sản, còn phải uống thuốc.

Lục Kiến Châu thở dài:

"Ai, đại ca, anh là thôn trưởng, anh có thể nghĩ biện pháp giúp đỡ một chút, cho tôi mượn chút hay không! Chờ qua mấy ngày nữa, tôi sẽ ra ngoài làm thuê, có tiền sẽ trả."

Hắn vừa dứt lời, đã nhìn thấy ánh mắt cổ quái của Lục Kiến Quân.

Lục Kiến Châu có chút mờ mịt:

"Đại ca, nếu như thật sự là không dễ dàng…"

"Ba!"

Nói còn chưa dứt lời, Lục Kiến Châu đã bị đánh gãy.

Người gọi hắn là Cố Vãn Thanh.

"Ba chờ con một chút."

Sau khi nói xong, nàng nhanh chóng quay người vào phòng.

Lúc đi ra, Lục Kiến Châu liền phát hiện, trên tay của nàng cầm một tấm thẻ ngân hàng. Cố Vãn Thanh nhìn thoáng qua Lục Lập Hành. Sau khi phát hiện hắn cũng không có phản đối thì đi tới đưa thẻ ngân hàng cho Lục Kiến Châu:

"Trong này có 4000 tệ, là tiền kiếm được, ba cầm lấy dùng trước đi!"

"Cái gì? 4000 tệ?"

Nếu như không phải đang ôm Lục Thiên Thiên, Lục Kiến Châu đã trực tiếp đứng lên từ trên ghế rồi.

Hắn nhìn Cố Vãn Thanh với vẻ mặt khiếp sợ, lại quay sang nhìn Lục Lập Hành, Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà.

Trong mắt tràn đầy nghi hoặc!

Lục Thiên Thiên bị dáng vẻ của hắn chọc cười.

Nàng cười "Khanh khách" một tiếng, ôm lấy cổ Lục Kiến Châu:

"Ba ba, con đã nói rồi, anh hai rất lợi hại ~ "

"Anh hai đã kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền đó? ~ "

Lục Lập Vĩ cũng đứng lên nói:

"Ba, chỗ của con cũng có 1000, là gần đây Tiểu Hành cho con!"

Thật ra, Lục Lập Hành muốn cho nhiều hơn. Nhưng Lục Lập Vĩ luôn cảm thấy, mình chỉ là dính ánh sáng, cầm lấy số tiền thuộc về mình là được rồi. Số còn lại, hắn đều không nhận.

"Con…"

Lục Kiến Châu lại càng mờ mịt.

Trong chớp mắt đã gom góp đủ 5000 tệ?

Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Lục Lập Hành cũng đứng lên. Hắn cũng móc từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng:

"Ba, trong này còn có 3000, hai anh em chúng con đợt này chỉ kiếm được như vậy!"

"Tuy không đủ, nhưng cũng đủ dùng cho trường hợp khẩn cấp!"

"Ba cứ cầm trước rồi đi bệnh viện sắp xếp phẫu thuật cho cậu. Con sẽ nghĩ biện pháp về số tiền còn lại."

"Chờ qua mấy ngày, có tiền thì còn sẽ đưa qua!"

Lục Kiến Châu lần này đã hoàn toàn mơ hồ.

8000 tệ!

Đây chính là 8000 tệ đó!

Hắn cả một đời chưa thấy qua nhiều tiền như vậy!

Hai đứa con trong nhà thế mà lại kiếm tiền nhanh như vậy!

Đây là tốc độ gì? Lục Kiến Châu quả thực không dám tưởng tượng!

"Các, con con… các con thật sự không làm chuyện gì phạm pháp đó chứ?"

Lục Kiến Châu có chút lo lắng.

Lục Kiến Quân bên cạnh có chút nhìn không được. Hắn vỗ vỗ bả vai Lục Kiến Châu, nói:

"Ai, tôi có thể làm chứng, bọn chúng đều là đàng hoàng làm ăn để kiếm tiền, ông cứ yên tâm đi! Không làm chuyện gì vi phạm pháp luật đâu!"

Lục Kiến Châu lúc này mới run rẩy tiếp nhận thẻ ngân hàng kia.

"Tiểu, Tiểu Hành, ba thay mặt cậu cảm ơn con. Con gái nhà bọn họ nói nàng sẽ trả số tiền này."

"Con không cần lo lắng, nha đầu kia rất quật cường, ngay tại lúc này vì còn đang đi học cho nên mới…"

"Con biết! Ba, ngày mai con và chú Kiến Quân sẽ đến huyện thành xem có làm ăn được hay không! Ba đi cùng chúng con chứ? Mẹ và cậu chắc là đều ở huyện thành đúng không?"

"Ừm, ở trong bệnh viện huyện! Được rồi, ngày mai cùng đi! Lần này, mẹ con có thể yên tâm rồi."

Dù sao cũng là anh em tình thâm.

Một ngày tiếp theo, Lục Kiến Châu không chịu ngồi yên, theo Lục Lập Vĩ đi làm việc.

Lục Lập Hành thì đi đến rừng quýt.

Thế nhưng sau khi đi vào, hắn liền phát hiện một vấn đề.

"Đại ca, tất cả quýt đều chín rồi sao?"

"Đúng vậ! Em xem số quýt này đều phát triển rất tốt, mỗi một quả đều căng tròn, còn ngọt nữa!" Lục Lập Vĩ vui mừng đáp lời.

Mà Lục Lập Hành lại nhíu mày:

"Nếu như tất cả đều chín rồi, kéo thời gian quá dài thì sẽ hỏng mất."

Nghe xong lời này, Lục Lập Vĩ cứng đờ:

"Vậy… vậy phải làm sau đây? Đều tại anh, trước đó không nghĩ tới, trên thị trấn không bán được nhanh như vậy! Bên phía huyện thành…"

"Chỉ có thể nhanh chóng khai thác thị trường huyện thành!"

Lục Lập Hành hạ quyết tâm.

Sáng sáng ngày kế tiếp, hắn mang theo Lục Kiến Châu và Lục Kiến Quân xuất phát!

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment