Một ngày này.
Người trên xe cũng không phải là ít. Mấy người Lục Kiến Châu vừa lên xe, mọi người lập tức nhiệt tình chào hỏi:
"Chú Lục trở về rồi sao!"
"Ồ, đây không phải Lão Lục sao? Theo con trai hưởng phúc sao?"
Lục Kiến Châu cười vui vẻ. Suy nghĩ cẩn thận, hắn cả đời này còn chưa ngồi xe buýt được mấy lần. Trước kia, hắn không thường đi ra ngoài, đi ra ngoài cũng hầu như đều là đi bộ. Nếu như không phải đi xa làm thuê thì hắn rất ít khi đi trên thị trấn.
Lúc này, Lục Kiến Châu cảm thấy trên mặt của mình đều mang theo ánh sáng:
"Đúng vậy, con trai có tiền đồ, ha ha, tôi cũng được thơm lây!"
"Không tệ không tệ! Tiểu Hành hiện tại chính là người nổi tiếng của thôn chúng ta. Ông đó, sau này cũng đừng mắng Tiểu Hành nữa!"
"Nếu như con trai nhà chúng tôi mà được một nửa của Tiểu Hành thì tôi. Tôi có thể sẽ vui vẻ đến chết, ha ha!"
Một đứa nhỏ trên xe còn khách sáo nhường chỗ ngồi cho hắn.
Lúc Lục Kiến Châu ngồi xuống, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu hạnh phúc. Đời này, hắn vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được loại cảm giác này.
Lục Kiến Quân cũng vui vẻ ngồi ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm cùng người trong thôn.
Lục Lập Hành chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ xen vào hai câu, cảm giác vô cùng thoải mái.
Hôm nay.
Hắn mang theo 5 giỏ quýt, hai giỏ khoai lang!
Đơn giản là, Lục Lập Hành cảm thấy, người của huyện thành chắc là sẽ không thiếu khoai lang!
Quýt chắc là sẽ dễ bán hơn một chút, dù sao cũng là hoa quả.
Cũng không biết, đến huyện thành có thể bán xong hay không.
Bầu không khí hài hòa trong xe vẫn còn tiếp tục.
Đến trên thị trấn, xe dừng năm phút đồng hồ.
Đây là quy định xe buýt của toàn bộ trấn Lâm Thủy.
Trên thị trấn xem như là một cái trạm, nhất định phải dừng.
Chỉ chốc lát sau, trên xe lại có thêm một người.
Người kia khoảng bốn năm mươi tuổi, tóc trọc một nửa, đeo kính mắt, mang đến cho người ta một loại cảm giác nói không ra lời.
Hắn vừa lên xe đã hỏi:
"Bác tài, còn có chỗ bỏ đồ không? Chỗ tôi có hai rương quả muốn dẫn tới huyện thành."
Người này vừa lên xe, Lục Lập Hành lập tức cảm nhận được thân hình của Lục Kiến Quân cứng đờ. Lục Lập Hành tò mò hỏi: "Chú Kiến Quân, thế nào?"
Lục Kiến Quân còn chưa lên tiếng, chỉ thấy người kia liếc Lục Kiến Quân một cái:
“Ồ, trưởng thôn Lục cũng ở đây sao, ngài đây là muốn đi đâu vậy?"
Sắc mặt của Lục Kiến Quân hết sức khó coi, nhưng vẫn phải cười nói:
"Thôn trưởng Lý, ngài cũng đến trong huyện à?"
Người này chính là trưởng thôn Quả Thụ- Lý Trường Sinh.
Trên trấn Lâm Thủy, đó chính là thôn làng giàu có có hiệu quả kinh tế và lợi ích tốt nhất. Hàng năm, Lý Trường Sinh đều bởi vậy mà được bình chọn là cán bộ ưu tú. Mà Lục Kiến Quân thì là bị phê bình.
Lục Lập Hành hơi nhướng mày. Làm sao lại trùng hợp như vậy?
Lục Kiến Quân cũng vô cùng xoắn xuýt!
Gặp phải người nào không tốt, hết lần này tới lần khác lại gặp hắn.
Lý Trường Sinh vui vẻ nói; "Đúng vậy, tôi có chút chuyện làm ăn, kiwi trong thôn đã chín, mỗi ngày bận đến chân không chạm đất. Thôn trưởng Lục, tôi thật sự hâm mộ ngài đó, mỗi ngày đều không cần làm gì cả, thật sự là quá hạnh phúc!"
Lục Kiến Quân:…
Từ giọng điệu của hắn có thể nghe ra ý trào phúng nồng đậm.
Thế nhưng, mình lại không có lực phản bác.
Mấy năm trước bởi vì sáng tạo thôn làng tiên tiến, Lục Kiến Quân cũng thử xin mấy cái hạng mục. Nhưng một cái cũng không thành công. Sau này, trên thị trấn dứt khoát không phát kinh phí cho hắn nữa! Thôn Lục Gia có thể nói là thôn làng nghèo khó nhất của trấn Lâm Thủy.
Lục Kiến Quân đành phải cười khan nói:
"Vậy xem ra ngài đúng là bận bịu!"
"Đúng thế, ai, bác tài, tại sao lại không nói chuyện? Còn có chỗ cho tôi để không?"
Lão Triệu đang muốn nói chuyện, Lục Lập Hành liền đứng lên:
"Bác Triệu, lúc cháu vừa mới cất đồ phát hiện kho hàng đã đầy, chắc là không nhét được nữa!"
Lão Triệu nghe xong lời này thì ngầm hiểu:
"Không nhét được? Đúng là đầy rồi! Thật sự xin lỗi, trưởng thôn Lý."
"Không khéo như thế sao?"
Lý Trường Sinh có hơi thất vọng: "Tôi còn muốn ngồi cùng một chiếc xe với trưởng thôn Lục để trao đổi kinh nghiệm một chút, xem ra là không được rồi, vậy thì để lần sau đi!"
Lục Kiến Quân nhẹ gật đầu: "Ừm, lần sau."
Lý Trường Sinh lúc này mới xuống xe rời đi.
Sau khi hắn đi, Lục Kiến Quân yên lặng thở dài. Đây cũng là nguyên nhân hắn một mực ủng hộ Lục Lập Hành làm sự nghiệp. Chuyện hắn không làm được, luôn hi vọng có người có thể làm được.
"Chú Kiến Quân." Giọng nói của Lục Lập Hành truyền đến từ phía sau.
Lục Kiến Quân tranh thủ thời gian quay đầu: "Ừm, sao thế?"
Lục Lập Hành nói: "Kiwi của trưởng thôn Lý thường tiêu thụ ở đâu? Chú có biết không? Tên đường là gì?"
Cùng là hoa quả, quýt chắc là cũng có thể?
“Chuyện này sao, chú nghe nói ở một khu bán hoa quả, cụ thể thì cũng không rõ ràng. Hay là, chú đi gọi hắn lại, sau đó cháu lại hỏi một chút?"
"Không cần đâu!" Lục Lập Hành trực tiếp từ chối.
"Chờ đến nơi, chúng ta xem tình huống rồi lại nói!"
"Ừm, được. Chú cũng biết mấy người thu mua hoa quả, đến lúc đó chúng ta lại đi hỏi một chút."
"Được!"
Lục Kiến Châu ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe bọn hắn trò chuyện.
"Ba không hiểu chuyện làm ăn. Ba đi đưa tiền cho mẹ con trước. Nếu như hai người có chỗ nào cần giúp một tay thì cứ gọi ba, ba cũng đi hỗ trợ!"
"Được, cám ơn ba."
…
Trong phòng bệnh của bệnh viện huyện.
Nửa người Trần Thu Sơn được quấn đầy băng vải, chỉ lộ ra gương mặt. Lúc cả gương mặt hắn đều đỏ bừng. Lông mày nhíu chặt, thỉnh thoảng ưm hai tiếng. giống như đang chịu đựng thống khổ cực lớn.
Bên cạnh, Trần Dung nhìn một chút, nước mắt liền rơi xuống:
"Ba, ba tỉnh rồi sao!"
"Ba, ba có phải mơ thấy ác mộng hay không? Chỗ nào không thoải mái sao?"
Trần Thu Sơn lẩm bẩm hai tiếng, nhưng vẫn không thể mở mắt ra.
Trần Dung trực tiếp khóc:
"Làm sao bây giờ? Cô ơi, cháu phải làm sao bây giờ?"
"Cha đã hôn mê hai ngày rồi…"
Từ sau khi Lục Kiến Quân đi, hắn liền bắt đầu phát sốt, sau đó dần dần lâm vào hôn mê. Bác sĩ nói bởi vì bị thương quá nghiêm trọng, có chút nhiễm trùng, chỉ uống thuốc vẫn là không quá được.
Số tiền trên người Trần Dung đã xài hết rồi.
Trần Thu Lương cầm lấy tay của nàng, trong mắt mang nước mắt:
"Dượng của cháu đã trở về kiếm tiền rồi, cháu đừng lo lắng, hắn rất nhanh sẽ trở lại, cha cháu sẽ không có việc gì."
Nghĩ đến người anh trai này của mình, trong lòng Trần Thu Linh lại cảm thấy khó chịu. Nhiều năm như vậy, mình đúng là đã liên lụy hắn quá nhiều. Hiện tại, hắn bị bệnh, chính mình thế mà bất lực.
"Hu hu, cô, cô đừng gạt cháu, trong nhà các người, trong nhà các người cũng không có tiền…"
"Không phải đã nói, tiền đã cho anh hai họ cháu cưới vợ hết rồi sao."
"Cô, cô sẽ nghĩ những biện pháp khác!"
Trần Dung nhịn một chút, thế nhưng nước mắt vẫn chảy xuống. Kể từ khi biết Trần Thu Sơn xảy ra chuyện, nàng đã chạy về từ trường học, may mà vẫn chưa nộp học phí nên mới có thể chống đỡ vài ngày.
Nhưng bây giờ, Trần Dung cảm thấy mình sắp không chịu đựng nổi nữa rồi…
Nếu như không có tiền, ba ba sẽ chết vì nhiễm trùng.
Vào lúc nàng không biết làm sao bây giờ, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người đẩy ra…
------
Dịch: MBMH Translate