Trần Dung và Trần Thu Linh quay đầu lại. Trông thấy Lục Kiến Châu đi đến, hai người nhanh chóng đứng lên:
"Kiến Châu, thế nào rồi?"
"Dượng…"
Trong giọng nói của Trần Dung mang theo sự nghẹn ngào, sau khi gọi một tiếng liền không nói được nữa. Trong lòng của nàng, gần như đã chắc chắn, dượng không có vay được tiền. Trên thực tế, nàng cũng biết đây là chuyện nhà mình, không thể làm phiền dượng. Thế nhưng nàng cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng.
Trông thấy Trần Dung khóc, Lục Kiến Châu vội vàng nói:
"Đừng khóc, đừng khóc, đứa nhỏ ngốc, cha cháu được cứu rồi, cháu đừng lo lắng! Chú đã xoay được một phần tiền rồi!"
"Cái...cái gì?"
Khóe mắt của Trần Dung đang chứa đầy nước mắt, sau khi kịp phản ứng lại Trần Kiến Châu nói cái gì, nàng nín khóc mỉm cười: "Thật sao dượng?"
"Ừm, thật!"
Trần Kiến Châu nói xong liền móc một cái túi ra từ trong ngực.
Thời đại này vẫn chưa có nhiều chỗ có thể quét thẻ. Trần Kiến Châu sợ hãi xảy ra vấn đề gì nên đã lấy hết tất cả tiền ra.
"Đây, cháu cầm số tiền này trước, nếu như tiền không đủ, dượng và anh họ cháu sẽ lại nghĩ biện pháp!"
"Quá tốt rồi!"
Trần Dung nhanh chóng nhận lấy túi. Sau khi mở túi vải ra, nàng lại ngây dại. Trong túi vải kia là một xấp từ trăm tệ được xếp chỉnh tề.
"Sao, sao lại nhiều tiền như vậy?"
Trần Thu Linh lúc này cũng chấn kinh rồi:
"A…đây… đều là 100 tệ?"
Vừa rồi lúc Trần Kiến Châu cần túi ra, các nàng đều cho rằng, bên trong là tiền giấy 10 tệ 5 tệ.
Dân quê kiếm tiền không dễ dàng.
Tiền trong nhà cũng rất ít.
Nhưng mà vào lúc này, các nàng đã hoàn toàn bị làm cho sợ ngây người.
Cái này…
Rốt cuộc là có mấy ngàn tệ đây?
Lục Kiến Châu gật đầu: "Ừm, tổng cộng 8000 tệ, chắc là có thể tiến hành trị liệu một phần trước! Còn về phần phía sau, mấy người Tiểu Hành sẽ đi kiếm tiền."
"Nếu như có thể kiếm được thì sẽ cầm dùng trước, nếu như không kiếm được thì chúng ta lại nghĩ những biện pháp khác, không thể tạo cho bọn họ quá nhiều áp lực được!"
Lục Kiến Châu nói xong, hai người càng khiếp sợ hơn.
"Người nào? Anh nói ai đi kiếm tiền?"
"Tiểu Hành đó, Lục Lập Hành, đứa con thứ hai của em!"
Lục Kiến Châu nói đến những chuyện này, cảm thấy vô cùng kiêu ngạo:
"Thu Linh, Tiểu Hành có tiền đồ, số tiền này cơ bản đều là Tiểu Hành mang theo đại ca hắn kiếm lời! Trong những ngày chúng ta không ở đó, hắn còn đưa Thiên Thiên và Lập Chính đi học."
"Cái...cái gì?" Bờ môi của Trần Thu Linh có chút run, đầu loạn thành một đoàn.
"Làm sao lại như vậy?"
"Chuyện này nói ra rất dài dòng, sau này anh sẽ chậm rãi nói lại cho em. Hiện tại, cần xác định bệnh tình của Thu Sơn trước đã! Nếu cần chuyển viện thì tranh thủ thời gian chuyển viện, Thu Sơn chính là một người không chịu ngồi yên. Nếu như hắn thật sự không thể cử động, nửa đời sau, đoán chừng hắn sẽ ghét bỏ chính mình! Dung Dung, cháu nhanh đi gọi bác sĩ."
"Được, được…"
Trần Dung nhanh chóng đi ra ngoài.
Cả người Trần Thu Linh có chút choáng:
"Kiến Châu, lời anh nói đều là thật sao? Em sẽ không phải là đang nằm mơ đó chứ?"
"Là thật, đều là thật, Tiểu Hành cũng tới huyện thành, chỉ là có chuyện phải bận rộn, tối nay sẽ đến bệnh viện! Tới tới tới, anh sẽ kể lại cho xem những thay đổi trong nhà, để em có chuẩn bị tâm lý!"
…
Lục Lập Hành và Lục Kiến Quân xuống xe liền tìm cái xe ô tô, kéo một xe quýt, tiến về chợ hoa quả.
Huyện Song Thành có hai chợ hoa quả. Một cái ở thành bắc, một cái ở thành nam. Nhưng mà chuyện làm ăn ở thành nam kém xa thành bắc. Tất cả đều là bởi vì, chợ hoa quả thành bắc gần chợ nông dân. Người lui tới sẽ nhiều hơn một chút. Người bán đồ ăn thỉnh thoảng sẽ mua một chút hoa quả.
Huyện Song Thành cũng không lớn, cho nên mặc dù rất nhiều người đều chuyển đến thành nam nhưng vẫn đi thành bắc mua thức ăn. Chợ hoa quả lại càng thêm tiêu điều.
Trần Kiến Châu mang theo Lục Lập Hành đi tới một chỗ, chính là chợ bán thức ăn thành bắc. Nếu có thể xây dựng cơ sở ở đây thì sau này sẽ dễ bán hơn một chút.
Sau khi tới nơi, hai người tìm một chỗ nhỏ trong chợ nông dân rồi bày quầy hàng.
Lục Kiến Quân đã đi chợ bán thức ăn để bắt chuyện qua về chuyện mở quầy hàng.
Bọn họ không có cửa hàng ở trong huyện. May ra bây giờ còn chưa có quản lý thành phố, chỉ cần lãnh đạo chợ nông dân đồng ý thì bọn họ sẽ có thể bày.
Sau khi bày quầy hàng một lúc, xung quanh đã có rất nhiều người vây xem.
"Ồ, tiểu hỏa tử, bán quýt và khoai lang sao? Quýt và khoai lang này đều rất lớn! Xem ra cũng không tệ lắm!"
Lục Lập Hành cười nói:
"Đúng vậy, đều là loại sản phẩm mới, chị gái này có muốn mua một chút để nếm thử hay không?"
"Ha ha, cái miệng nhỏ nhắn này của cậu đúng là ngọt, nhưng mà nhà chúng tôi không cần mua khoai lang. Quýt này cậu bán bao nhiêu tiền nửa kg? Tôi có thể mua chút để nếm thử!"
Lục Lập Hành dựng lên con số:
"Một tệ nửa kg!"
Lời này vừa nói ra, chị gái kia trực tiếp chấn kinh: "Cái gì? Một tệ nửa kg? Cậu sao không đi cướp tiền luôn đi?"
Nàng vừa nói vừa lắc đầu:
"Còn tưởng rằng cậu là thành tâm làm ăn, thì ra là đến lừa người coi tiền như rác!”
Lục Lập Hành giải thích:
"Không phải, chị gái à, quýt của tôi không giống nhau, hay là, chị nếm thử trước một chút?"
"Có thể có cái gì không giống nhau? Tôi cũng không phải là chưa từng ăn quýt, cậu đừng lừa phỉnh tôi, một tệ nửa cân có quỷ mới mua!"
Nói xong, nàng trợn mắt nhìn Lục Lập Hành một chút rồi quay người rời đi.
Những người khác trông thấy điệu bộ này, đều lắc đầu, xoay người khỏi chợ nông sản!
"Bày hàng còn bán đắt như thế? Đây là điên rồi sao?"
"Trong chợ, quỷ tốt nhất cũng chỉ có năm mao, đi, chúng ta đi vào mua!"
"Đúng đúng đúng, đi vào mua, đi vào mua."
Lục Kiến Quân thấy thế thì vô cùng cuống cuồng. Hắn cố gắng ngăn cản những người kia, nhưng chẳng có tác dụng gì. Mắt thấy người đều đi hết sạch. Lục Kiến Quân thở dài, nói:
"Tiểu Hành, làm sao bây giờ? Định gia như này có phải là quá đắt rồi hay không? Trên thị trấn ít bán quýt, mọi người cũng không biết giá thị trường, nhưng nơi này là huyện thành, huyện thành cái gì cũng có, giá cả đều trong suốt, hay là…"
Hắn còn chưa nói hết lời, chợt nghe có người vỗ tay ở bên cạnh.
Lục Kiến Quân quay đầu, đã nhìn thấy Lý Trường Sinh đang cười với hắn:
"Ai, tôi nói này thôn trưởng Lục, cho dù ông muốn học theo tôi bán hoa quả thì cũng cần phải đến trước để nghiên cứu thị trường một chút chứ!"
"Tôi bán hoa quả, đều là bán với giá thấp nhất thì mới có người tính tiền, ông bán như này thì chỉ có quỷ mới mua."
"Chưa từng làm ăn thì nên thỉnh giáo tôi một chút chứ. Tôi cũng không phải là người hẹp hòi."
Lục Kiến Quân nghe xong lời này, yên lặng liếc mắt ở trong lòng. Hắn muốn nói chút gì đó, thế nhưng Lý Trường Sinh nói cũng không sai. Hắn căn bản là không thể phản bác.
Lục Lập Hành nhíu mày, phát hiện hai giỏ kiwi bên cạnh Lý Trường Sinh đã không còn. Hắn sờ cằm, hỏi:
"Thôn trưởng Lý, hai giỏ quả của chú bán xong nhanh như vậy sao? Không tệ!"
"Đó là đương nhiên, dù sao thôn Quả Thụ chúng tôi cũng lập nghiệp bằng việc bán hoa quả. Nhưng mà hôm nay thì cậu đoán sai rồi! Tôi không có bán kiwi, tôi muốn bàn việc buôn bán của hắn! Đây chính là một cuộc mua bán lớn đó!"
Lục Lập Hành nhíu mày:
"Mua bán lớn? Mua bán lớn gì?"
------
Dịch: MBMH Translate