Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 206 - Chương 206 - Anh Lục, Sao Anh Lại Ở Đây

Chương 206 - Anh Lục, Sao Anh Lại Ở Đây
Chương 206 - Anh Lục, Sao Anh Lại Ở Đây

"Thì là..."

Lời nói của Lý Trường Sinh đã lên tới miệng, cuối cùng vẫn là nuốt trở về.

"Cái này chú không nói cho cháu biết được, chú đi trước đây, mọi người nếu quả thật không bán được, thì đi chợ trái cây Thành Nam thử vận may xem sao!"

Dứt lời.

Lý Trường Sinh xoay người đi luôn.

Lục Lập Hành nhìn ông ấy, rơi vào trầm tư.

Lục Kiến Quân hơi nổi cáu:

"Cái người này thật là, cái tật thích bốc phét đâm chọt người khác vẫn không đổi. Thực tế con người ông ta cũng không tệ, đã làm không ít chuyện cho người của thôn họ! Chỉ chết ở cái miệng đó! Hầy, cũng tại chú quả thật không có cách nào. Tiểu Hành, cháu xem chúng ta có cần hạ giá không? Bằng không chẳng có ai đến xem, ngay cả cơ hội cũng không có!"

Lục Lập Hành lắc đầu: "Không cần, nếu ở thị trấn đã bán ra được, vậy ở huyện cũng có thể, chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm đúng phương pháp, để cháu nghĩ xem."

Lúc này, hệ thống cũng không có phản ứng.

Lục Lập Hành âm thầm mắng hệ thống không đáng tin.

Sau đó nói: "Chú Kiến Quân, cháu muốn đi vệ sinh, chú trông giúp cháu một lát nhé."

"Được, được, được, cháu đi đi!"

Sau khi ra khỏi sạp hàng, Lục Lập Hành đi về phía nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa.

Vừa đi đến cửa, anh ta liền nghe thấy, trong nhà vệ sinh.

Lý Trường Sinh đang bàn bạc với người khác:

"Vậy sao có thể để cậu ta biết? Đợi chúng ta thành công với mối làm ăn xưởng đóng hộp lần này, vậy đó là khoản mua bán lớn! Thôn chúng ta năm nay sẽ không chịu đói nữa tốt biết bao."

"Năm nay thôn chúng ta nhất định vẫn là thôn có kinh tế tốt nhất thị trấn này."

Người bên cạnh vẻ mặt nịnh bợ:

"Vẫn nhờ trưởng thôn Lý thông minh, nhưng bên kia quả thực không dễ bàn, dường như bọn họ có cách nghĩ khác. Anh nói xem, trưa nay chúng ta có thể thành công không?"

"Thành công hay không, đi thì biết ngay thôi! Đi thôi, đi mua hai điếu thuốc mang theo."

"Được, được."

Mắt thấy họ sắp đi ra.

Lục Lập Hành nhanh chóng nấp vào một bên.

Hai người chưa nhìn thấy anh ta.

Đợi hai người đi xa, Lục Lập Hành mới lại nhanh chóng đi theo.

Trên thực tế, lúc nãy anh ta chỉ nhìn thấy hai người đi vệ sinh, đến cũng chỉ là thử vận nay.

Không ngờ.

Bọn họ vậy mà thật sự đang thảo luận chuyện này.

Trông có vẻ vẫn chưa bàn xong!

Nếu là xưởng đóng hộp, vậy quýt đóng hộp trước giờ luôn rất được yêu thích.

Có lẽ.

Mình cũng có thể đi xem thử!

Nghĩ vậy, Lục Lập Hành liền tăng tốc đi theo.

Rất nhanh đã đến cửa một quán ăn.

Lục Lập Hành nhìn thấy Lý Trường Sinh và người bên cạnh cùng đi vào quán ăn.

Anh ta chỉnh trang bản thân một chút rồi cũng đi vào theo.

Hai người Lý Trường Sinh vẫn chưa phát hiện ra anh ta, mà là đi vào phòng riêng.

Lần này, Lục Lập Hành không thể theo vào nữa.

Anh ta chỉ đành hỏi phục vụ gọi một ly trà, đợi ở cửa.

Kiếp trước, anh ta không dừng lại ở huyện mà đi thẳng lên tỉnh luôn.

Cho nên người ở đây, anh ta cũng chẳng quen ai.

Không thể bỏ qua cơ hội này.

Không biết bên trong bàn bạc bao lâu, Lục Lập Hành mới nhìn thấy Lý Trường Sinh đi ra.

Sắc mặt ông ấy không dễ coi lắm, nhưng vẫn tươi cười nói gì đó với người bên trong.

Đợi họ đi rồi.

Lục Lập Hành mới đứng dậy đi vào trong phòng riêng.

Đang nghĩ xem phải mượn cái cớ gì để bàn chuyện với người phụ trách xưởng đóng hộp.

Màn cửa của phòng riêng bỗng dưng được mở ra.

Nhìn thấy người bên trong đi ra, Lục Lập Hành hơi sững sờ.

Mà người đi ra đó cũng khựng lại.

"Anh Lục, sao cậu lại ở đây?"

Người đó chính là Vương Cường.

Người bán nấm gan bò ở thôn Lục Gia chung với Hoàng Cường lúc ấy.

Lúc anh ta đi, còn từng nói với Lục Lập Hành, năm sau vẫn hợp tác với anh ta chuyện liên quan đến nấm gan bò.

Không ngờ, nhanh như vậy đã gặp lại!

Lục Lập Hành cũng cười: "Ông chủ Vương, thì ra người muốn làm đóng hộp là cậu à!"

"Phải, sao thế? Sao cậu lại nỡ xa cô vợ xinh đẹp của cậu rồi đến huyện thế?"

"Đến làm ăn!"

Lục Lập Hành cũng không định giấu Vương Cường: "Chuyện hợp tác các cậu mới bàn với trưởng thôn Lý thành công chưa?"

"Anh nói Lý Trường Sinh à, bàn xong rồi, gã đó bám dai quá tôi thật sự chịu không nổi. Vừa hay cũng xem như là làm chút chuyện cho người trong thôn họ. Họ cũng không dễ dàng gì, kiwi sản xuất quả thật cũng không tệ."

Vương Cường đánh giá vô cùng khách quan.

Lục Lập Hành nghe thế, tức khắc hơi thất vọng.

Xem ra, bản thân vẫn là muộn một bước.

"Ồ, vậy chúc mừng nhé."

"Cũng chẳng có gì để chúc mừng, kiwi đóng hộp thật ra không nhiều người thích, còn chưa biết ra sao. Trái lại là cậu đó anh Lục, cậu đang kinh doanh gì thế? Có thứ gì tốt muốn bán không?"

Lục Lập Hành nói:

"Bán khoai lang và quýt."

"Ồ..."

Vương Cường khẽ gật đầu, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, đầy vẻ chấn động:

"Cái gì? Quýt?"

"Phải, là quýt nhà tự trồng, đổi ít tiền. Sao vậy? Cậu muốn mua quýt sao?"

Vương Cường lắc đầu.

Anh ta quả thật cần quýt.

Nhưng không phải quýt nhà trồng.

Yêu cầu của ông chủ quả thật quá cao.

Mấy ngày nay, anh ta tìm hết nhà cung ứng quýt của cả cái huyện Song Thành này rồi.

Cũng không tìm được cái ông chủ muốn.

Lục Lập Hành tự trồng ở nhà, tất nhiên cũng không phải.

Huống hồ, tự nhà trồng hẳn là chỉ được một ít.

Cũng không thể đáp ứng yêu cầu của họ.

Vương Cường hơi chán nản:

"Cũng không có, không phải tôi mua, có điều đợi tôi xong việc thì có thể chiếu cố chuyện làm ăn của cậu một chút, cậu bán ở đâu?"

"Ở cổng chợ nông sản Bắc Thành, dựng một sạp hàng nhỏ."

"Được, được, đợi tôi tan ca, tôi sẽ đi tìm cậu, buổi tối cùng ăn cơm, đừng có chạy lung tung đấy!"

"Được."

Lục Lập Hành gật đầu.

Nhìn Vương Cường rời đi, lúc này anh ta mới về tìm Lục Kiến Quân...

...

Vương Cường cũng về đến công ty rất nhanh.

Sau khi lên lầu, anh ta nhanh chóng bảo công ty bắt đầu làm hợp đồng.

Sau đó đến văn phòng của ông chủ.

Sau khi gõ cửa, Vương Cường nghiêm túc nói:

"Ông chủ Hoàng, bàn xong rồi, chỉ có điều giá mỗi cân đắt hơn một xu so với dự tính của chúng ta."

Ông chủ Hoàng từ cái ghế cũ kỹ ngẩng đầu lên.

Nếu Lục Lập Hành ở đây, nhất định có thể lập tức nhận ra.

Người này, chính là Hoàng Thiên Lương.

Anh ta đặt tài liệu trong tay sang một bên, nói:

"Được rồi, đắt hơn một xu thì đắt hơn một xu, sắp sản xuất rồi, các siêu thị lớn và chợ đều đang hối gấp, anh nói với trưởng thôn Lý một tiếng, tranh thủ hái!"

"Ừm, tôi biết rồi. Vậy tôi đi trước đây."

"Được!"

Hoàng Thiên Lương phẩy phẩy tay.

Đợi khi Hoàng Cường đi đến cửa.

Anh ta bỗng dưng như nhớ đến cái gì đó, gọi Hoàng Cường lại:

"Ông chủ Vương đợi đã, chuyện tìm quýt thế nào rồi? Vẫn chưa tìm được hàng tốt có mùi vị tương tự sao? Thật ra phía bên kia họ yêu cầu quýt đóng hộp nhiều hơn, nếu có thì chúng ta chắc chắn có thể kiếm được khoản to."

Vương Cường lắc đầu:

"Thật sự không có, ông chủ Hoàng, quýt lần trước anh cho tôi ăn thử thật sự quá ngon, tôi không tìm được cái nào ngon hơn nó..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment