Đối với kết quả này, Hoàng Thiên Lương cũng không thấy có gì:
"Ừ, không tìm được cũng bình thường, tôi cũng chưa từng thấy loại nào ngon hơn. Thôi vậy, kiwi cũng như nhau. Đẩy nhanh tiến độ là được."
"Vâng, nhưng mà ông chủ Hoàng, quả quýt hôm đó của anh rốt cuộc là lấy ở đâu vậy?"
"Của nhà người anh ở thôn bên cạnh nhà tôi, anh ấy cũng là hái được trên núi, có lẽ đó chính là một cây quýt thần kỳ, có thể gặp mà không thể cầu!"
"Thế cũng phải!"
Vương Cường đồng ý, gật đầu.
Loài thực vật như trái cây, mỗi một trái trên cây quả thật có thể khác nhau.
Thỉnh thoảng xuất hiện một hai cây biến dị cũng...
Nghĩ đến đây, Vương Cường hơi khựng lại.
"Ông chủ Hoàng, hay là chúng ta đi hỏi thử người anh thôn bên cạnh của anh xem hái ở đâu. Nếu thật sự là cây quýt khác nhau về giống, chúng ta có thể đem cây đó về nghiên cứu, một khi nghiên cứu thành công, qua hai năm sẽ có thể dùng giống quýt mới rồi."
Hoàng Thiên Lương nghe thế, vui vẻ cười phá lên:
"Này cũng đúng, đợi tôi về hỏi thử ông anh của tôi."
"Ừm, được, vậy tôi đi trước đây, ông chủ Hoàng, anh làm việc đi, có tin tức tôi sẽ nói cho anh biết."
"Ừ, đi đi!"
Sau khi Vương Cường đi, Hoàng Thiên Lương bắt đầu suy nghĩ thực hiện chuyện vừa mới nghĩ đến.
Anh ta cầm điện thoại lên, đang định ấn số.
Bỗng dưng nghĩ ra, hình như thôn Lục Gia không có điện thoại.
Hoàng Thiên Lương thở dài, lại đặt điện thoại xuống.
"Thôi vậy, lần sau về rồi đi hỏi."
...
Vương Cường ra khỏi cửa, dặn dò cấp dưới tiếp đãi tốt bên phía Lý Trường Sinh.
Nhìn thời gian đã là buổi chiều rồi.
Anh ta quyết định đi thăm Lục Lập Hành.
Lần trước ở thôn Lục Gia, anh ta còn nói với Hoàng Cường, người này nhất định sẽ không ở mãi trong thôn.
Không ngờ, nhanh như vậy đã đến huyện phát triển rồi.
Bản thân cũng xem như một nửa người bản xứ, cũng phải dốc hết tình nghĩa của người bản xứ, xem thử có thể giúp được không.
Mà tại chợ nông sản Thành Bắc lúc này.
Trước sạp hàng của Lục Lập Hành, rất nhiều kẻ đến người đi.
Nhưng sau khi hỏi giá, mọi người đều bỏ đi.
Thậm chí còn không có một chút mong muốn nếm thử.
Lục Kiến Quân vô cùng buồn rầu.
Ông ấy nhìn Lục Lập Hành bên cạnh:
"Tiểu Hành, chẳng phải vừa rồi cháu nói, cháu quen người hợp tác với Lý Trường Sinh sao? Không thể đi cửa sau sao?"
"Bên đó đã xác định hợp tác rồi, chúng ta không thể không biết điều như thế. Không sao đâu chú Kiến Quân, làm ăn vốn dĩ là có lời có lỗ, hôm nay không được thì ngày mai, cháu nghĩ thêm cách khác!"
Nếu thật sự không được, vậy thì chỉ có thể quay về đưa Thiên Thiên lên.
Hiệu ứng từ bé con đáng yêu vẫn rất hữu dụng, giống như một quảng cáo sống vậy.
Có một nhóm khách hàng đầu tiên, sau này sẽ không cần lo lắng nữa.
"Vậy được rồi, Tiểu Hành, hay là cháu đi thăm cậu cháu đi? Ở đây cũng không buôn bán gì, cháu cũng lâu chưa gặp mẹ rồi! Nhất định bà ấy rất muốn gặp cháu. Đã cuối buổi chiều rồi, một mình chú trông hàng là được."
"Vậy cũng được, cháu mang ít đồ ăn cho họ, rồi tìm một nhà trọ, buổi tối chúng ta ở đó."
"Ừ, tìm cái nào rẻ một chút, lúc về thôn sẽ thanh toán."
Nói là thanh toán, thật ra đều là Lục Kiến Quân tự móc tiền túi.
Nhưng Lục Kiến Quân cũng không nhẫn tâm để Lục Lập Hành ôm hết.
Nhà họ gần đây có quá nhiều chỗ cần dùng tiền, cho dù kiếm được nhiều hơn nữa cũng có lúc không đủ tiêu.
Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Lục Lập Hành gật đầu: "Được."
...
Trong phòng bệnh.
Trần Thu Linh đang nghiêm túc lắng nghe Lục Kiến Châu nói.
Bà ấy vừa nghe vừa lau nước mắt.
Đợi Lục Kiến Châu nói xong, tay áo bà ấy đã ướt đẫm:
"Thật sao? Ông nói là thật sao?"
"Là thật, thật đến không thể thật hơn. Bà không biết đâu, sau khi tôi về, ánh mắt người thôn thượng nhìn tôi khác hẳn, ai ai cũng vô cùng hoà đồng, còn muốn giúp đỡ chúng ta. Tất cả điều này đều là bởi vì mấy đứa Tiểu Hành ở nhà đã làm rất nhiều chuyện tốt. Thu Linh, trong mấy đứa con của chúng ta, tôi biết, người bà lo lắng nhất là Tiểu Hành."
Lục Kiến Châu đưa một tờ khăn giấy cho Trần Thu Linh:
"Trước đây, tôi cũng lo lắng về nó, chẳng biết làm gì hết, tính cách cũng không tốt, không được người khác thích. Sau này nếu chúng ta không còn, sợ là nó sẽ sống rất khó khăn! Bà nhịn đau đuổi nó ra khỏi nhà, bắt nó ra riêng, không gì ngoài việc muốn cho nó học cách độc lập."
Trần Thu Linh gật gật đầu: "Phải, chúng ta cũng không thể chăm sóc nó cả đời, rồi có một ngày, chúng ta phải đi."
"Ừm, nhưng bây giờ không cần lo lắng nữa. Sau này, Tiểu Hành mới là người giỏi nhất trong nhà mình, cũng là chỗ dựa của nhà mình! Thu Linh, bà nên vui mừng."
Trần Thu Linh ra sức gật đầu.
Sau đó lau nước mắt nói:
"Đúng đúng đúng, tôi nên vui mừng, tôi vui, vui lắm! Đợi tôi gặp được Tiểu Hành, tôi nhất định sẽ khen nó! Con trai của chúng ta, sao lại ưu tú thế chứ?"
Trần Thu Linh nói mãi nói mãi, trong lòng tuôn trào loại cảm giác tự hào trước nay chưa từng có.
Là tự hào vì Lục Lập Hành.
"Đúng rồi, Kiến Châu, hai tháng không gặp rồi, Tiểu Hành gầy đi hay béo lên? Bây giờ thế nào rồi? Cậu của nó có thể làm phẫu thuật rồi tôi thấy không yên tâm, lát nữa tôi ra ngoài mua cho Tiểu Hành hai bộ đồ."
"Thằng nhóc này lúc nào cũng luộm tha luộm thuộm, không thích quần áo, cả người đều là mảnh vá, còn cứ mặc đồ của anh cả nó miết."
"Bây giờ có tiền đồ rồi, phải thường mặc quần áo mới cho ra dáng mới được!"
Lục Kiến Châu nghe thấy lời này, cực kỳ vui vẻ.
"Ha ha, nó ấy à, bây giờ..."
Mới nói được một nửa.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Lục Kiến Châu tưởng là bác sĩ hoặc là y tá đến.
Vội vàng nói: "Vào đi!"
Một giây sau.
Cửa phòng bị đóng lại.
Một bóng dáng quen thuộc đứng ngay cửa.
Anh ta nhìn hai ông bà, bỗng nở nụ cười:
"Mẹ, không cần mua quần áo cho con, con có để mặc mà."
Người nói chuyện chính là Lục Lập Hành.
Giờ phút này.
Anh nhoẻn miệng cười, nhìn thấy cha mẹ, cả người đều nhẹ nhõm.
Trần Thu Linh ở trước mặt vẫn giống như trong ấn tượng.
Bới tóc ra phía sau, mặc áo khoác màu tro và cái quần màu đen.
Rõ ràng mới bốn mươi lăm tuổi, nhưng trên mặt lại đầy nếp nhăn.
Tay lại càng nhiều thăng trầm.
Trên ngón trỏ tay phải còn đeo một chiếc nhẫn.
Đó là lúc kết hôn với cha, cha dùng một sợi dây thép làm ra.
Hiện giờ.
Đã bay màu rồi.
Nhưng bà ấy lại đeo được một đời người.
Tuy nói chiếu theo thời gian của kiếp này họ mới hai tháng chưa gặp nhau.
Nhưng trong nhận thức của Lục Lập Hành.
Thời gian đã trôi qua mấy mươi năm.
Giờ đây.
Lại nói ra chữ đó lần nữa, Lục Lập Hành bỗng cảm giác tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nếu như nói, cha là một trụ cột gia đình, là tín ngưỡng, là sự sùng bái của gia đình.
Thì mẹ hiền từ, là cảng tránh gió, là trái tim ấm áp, là nơi khiến người khác an tâm nhất.
Mẹ tự tay nuôi anh ta lớn.
Bao nhiêu năm qua, không oán trách không hối hận.
Trong ấn tượng, lúc ra riêng.
Mẹ còn thường xuyên lén đưa đồ ăn cho anh ta.
Bà ấy nhẫn tâm, nhưng lại không làm được.
Nhìn thấy bà ấy, trái tim đập liên tục của Lục Lập Hành bỗng yên tĩnh lại.
Nhiều năm như vậy, lang bạt khắp nơi.
Để bản thân trở thành một người đàn ông thật sự.
Cho dù sống lại kiếp này, có Cố Vãn Thanh ở bên cạnh.
Nhưng loại trách nhiệm với gia đình vẫn luôn đè trên vai anh ta như cũ.
Chỉ có nhìn thấy Trần Thu Linh.
Rốt cuộc anh ta mới cảm thấy, bản thân hoàn toàn nhẹ nhõm.
Có lẽ!
Đây chính là vị trí của mẹ trong lòng con cái.
Luôn cảm thấy, trước mặt bà ấy.
Mình vĩnh viễn là một đứa trẻ.
------
Dịch: MBMH Translate