Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 208 - Chương 208 - Mẹ, Con Rất Nhớ Người

Chương 208 - Mẹ, Con Rất Nhớ Người
Chương 208 - Mẹ, Con Rất Nhớ Người

Thấy Trần Thu Linh không nói lời nào, Lục Lập Hành liền đi về phía trước hai bước đến bên cạnh nàng. Hắn cúi đầu xuống, chăm chú nhìn nàng:

"Mẹ, sao người lại không nói chuyện? Có phải con trai của người lại trở nên đẹp trai rồi hay không?"

Trần Thu Linh đang ngẩn người, nghe giọng điệu nghịch ngợm này, cuối cùng cũng nở nụ cười: "Đứa nhỏ này thật đúng là, miệng lưỡi sao lại trơn tru như thế?"

Ngay tại khoảnh khắc vừa trông thấy Lục Lập Hành, nàng đã ngây ngẩn cả người. Người đàn ông đứng trước cửa chính là đứa con của nàng. Thế nhưng, khí thế kia lại hoàn toàn không giống. Là bởi vì nàng quá dị ứng với cảm giác, luôn cảm thấy người trước mặt này không còn là thiếu niên không rành thế sự như trước nữa. Trên người hắn giống như đã trải qua rất nhiều chuyện. Tiểu Hành hai tháng trước rõ ràng không phải như này. Nhưng mà nghe thấy câu nói kia của Lục Lập Hành, nàng dám chắc chắn, đây chính là con trai của nàng. Cũng chỉ có hắn mới nói chuyện với nàng như vậy. Có lẽ là bởi vì biến hóa trong hai tháng này đã khiến hắn hiểu chuyện hơn?

Nghĩ tới đây, Trần Thu Linh bỗng nhiên lại cảm thấy có chút đau lòng. Nàng buộc hắn lớn lên, nhưng lại sợ hắn lớn lên. Trưởng thành, không thể không gánh vác trách nhiệm của mình.

Trần Thu Linh thở dài, vươn tay ra, sờ lên đầu Lục Lập Hành:

"Đúng là trở nên đẹp trai hơn, cũng hiểu chuyện hơn, ha ha, hiểu chuyện là tốt, hiểu chuyện là tốt!"

Nàng cuối cùng cũng không cần lo lắng sau khi mình và Kiến Châu rời đi, đứa bé này sẽ sống không nổi nữa.

"Mẹ."

Lục Lập Hành lại gọi nàng, một chữ này dường như vẫn luôn gọi không đủ. Hắn nhìn nàng chăm chú, thận trọng nói:

"Con có thể ôm mẹ một cái không?"

Trần Thu Linh khẽ giật mình.

"Đứa nhỏ này, đều lớn như vậy…"

Nhưng mà, lời từ chối còn chưa nói ra khỏi miệng, Lục Lập Hành đã đi lên phía trước, ôm lấy nàng. Hắn đặt đầu của mình lên vai của nàng, gần như nũng nịu mà nói:

"Mẹ, con rất nhớ người."

Qua mấy chục năm sống như là cô nhi.

Là thật… thật sự rất nhớ.

Trần Thu Linh vốn muốn đẩy hắn ra, nhưng mà nghe thấy giọng điệu này thì lại không nỡ. Nói cho cùng, cho dù có lớn thế nào thì cũng là con của mình.

Lục Kiến Châu ở phía sau bọn họ, nhìn tình cảnh này, không tự chủ lui mà về sau một bước. Hắn vuốt vuốt mi tâm, nhẹ nhàng lau đi chua xót trong mắt. Suy nghĩ cẩn thận thì từ nhỏ ba đứa nhóc Lập Vĩ, Lập Hành, Lập Chính đã rất ít khi nũng nịu. Nhất là Lục Lập Hành. Hắn ngoại trừ gặp rắc rối, thì xưa nay chưa từng nói những chuyện khác với bọn họ. Cho dù là bị đánh, xưa nay cũng không khóc. Sau đó lại tiếp tục phạm sai lầm, sau đó tiếp tục bị đánh.

Ngược lại là Thiên Thiên, thường xuyên nũng nịu đáng yêu.

Bây giờ trông thấy mẹ con ôm ấp an ủi nhau, hắn cảm thấy lòng có chút chua xót. Có lẽ, bọn họ làm cha mẹ, cũng không để ý đến cảm nhận của các con.

Trần Thu Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Lục Lập Hành:

"Mới có hai tháng không gặp, con đã nhớ mẹ rồi? Trước kia mẹ ra ngoài nửa năm trở về cũng không thấy bóng dáng của con đâu cả!"

Lần trở về sau khi đi ra ngoài làm thuê trước đó, bọn họ một đường đều nghe người trong thôn cáo trạng về Lục Lập Hành. Về đến nhà, cũng không nhìn thấy đứa con trai này. Đi tìm buổi sáng, sau đó mới có thể giáo huấn một lần. Bọn họ chưa từng thân mật như vậy.

Lục Lập Hành lại ủy khuất nói:

"Đúng vậy, vô cùng nhớ."

"Được rồi, đã là người lớn rồi, bị người khác nhìn thấy sẽ chê cười. Mẹ đã nghe ba con nói lại chuyện của con rồi, Tiểu Hành, coi như không tệ!"

Trần Thu Linh nói xong lại nở nụ cười.

Mẹ và ba luôn luôn không giống nhau. Không nội liễm, vui vẻ chính là vui vẻ, sẽ khích lệ.

"Vâng, cảm ơn mẹ!"

"Mẹ là mẹ ruột của con, cảm ơn cái gì chứ? Sao Tiểu Hành càng ngày càng khách sáo vậy?"

Lục Lập Hành nhu thuận cười cười, không nói chuyện.

Trần Thu Linh lại nói:

"Cha con nói, thân thể của Vãn Thanh đã khá hơn nhiều, con mang nàng đi kiểm tra tiền sản rồi sao!"

"Ừm." Lục Lập Hành gật đầu:

"Mẹ không cần lo lắng, bác sĩ nói, thân thể của Vãn Thanh hiện tại không có vấn đề gì, đứa nhỏ cũng trưởng thành rất tốt."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi a, mẹ cũng không cần lo lắng nữa! Tiểu Hành, nhớ phải chăm sóc Vãn Thanh thật tốt đó, song bào thai khó sinh."

"Được, con đã biết."

Hai người nói chuyện nửa giờ, đều là Trần Thu Linh nói liên miên. Lục Lập Hành ở bên cạnh nàng, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa hai câu. Trước kia, Lục Lập Hành luôn nghe người ta nói, đến độ tuổi nhất định, mẹ sẽ vô cùng thích lải nhải. Bây giờ, hắn cảm thấy thấy, lải nhải này mới là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới. Hắn rất thích nghe.

Lục Kiến Châu cũng không có quấy rầy bọn họ.

Cho đến khi hỏi thăm hết chuyện trong nhà, lại dặn dò Lục Lập Hành lúc làm ăn nhớ để ý chữ tín, Trần Thu Linh mới nói:

"Đi thôi Tiểu Hành, chúng ta đi thăm cậu của con một chút. Dung Dung đi làm thủ tục phẫu thuật cho hắn rồi, lúc này đã đưa người đến phòng bệnh khác."

"Được!" Lục Lập Hành gật đầu.

Trần Thu Linh mở cửa, đi ở phía trước. Lục Lập Hành cùng Lục Kiến Châu đi ở phía sau.

Lúc đi song song cùng Lục Lập Hành, Lục Kiến Châu nhịn không được, giơ ngón tay cái với Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành nghi ngờ nói:

"Sao thế ba?"

Lục Kiến Châu nhỏ giọng trả lời:

"Ba vừa rồi còn tưởng rằng mẹ con muốn khóc, vẫn là con lợi hại. Mẹ con chẳng những không khóc, còn rất cao hứng. Tiểu Hành à, sau này, con có thể đối với ba không tốt, ba không ý kiến gì. Nhưng không thể thẹn với mẹ con được. Cả đời này của nàng, người quan tâm nhất chính là con."

"Ừm, con biết rồi." Lục Lập Hành nhìn bóng lưng của Trần Thu Linh, gật gật đầu.

"Hai người đang trò chuyện cái gì đó? Tại sao còn chưa đi?" Giọng nói của Trần Thu Linh truyền đến từ phía trước.

Hai cha con nhìn nhau cười một tiếng:

"Đến đây!"

Chợ nông sản thành bắc.

Lục Kiến Quân tìm cái ghế ngồi xuống, thấy mãi mà không có người đến. Mà quýt để chỗ đó lại bị phơi nắng. Lục Kiến Quân đứng lên, chuẩn chuyển vị trí của quýt.

Số quýt này đều được hái vào hôm qua. Nếu phơi nắng quá lâu thì sẽ bị héo, cảm giác sẽ không còn tươi nữa.

Thu thập trong chốc lát, Lục Kiến Quân nghĩ một lúc, quyết định chỉ để lại một giỏ ở bên ngoài, còn lại đều cất vào. Dù sao cũng không ai mua, che lại sẽ tốt hơn phơi nắng.

Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng kinh hô:

"Quýt? Quýt này không phải…"

Có lẽ là ý thức được cái gì, người kia nói được phân nửa liền ngừng lại. Hắn vội vàng nói:

"Anh chờ một chút, lão ca này, anh chờ một chút! Quýt này là anh bán sao?"

"Đúng vậy."

Lục Kiến Quân lập tức dừng động tác trên tay lại, nhìn về phía hắn:

"Muốn mua một chút không?"

Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng mà lại nghĩ không ra đã gặp qua ở đâu.

"Quýt của chúng tôi rất ngọt, cảm giác cũng rất tốt, không mua được sẽ thiệt thòi…"

Lục Kiến Quân còn chưa nói hết đã nghe người kia nói:

"Tôi có thể nếm thử trước không?"

Lục Kiến Quân hơi sững sờ, tranh thủ thời gian gật đầu:

"Có thể, có thể, có thể, nếm thử đi!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment