Trên đường cái gần chợ nông sản.
Lý Trường Sinh để hai tay sau lưng, thảnh thơi đi dạo. Hắn còn vừa đi vừa khẽ hát.
Hạng mục hôm nay vô cùng thuận lợi, không có gì bất ngờ xảy ra, lần này thôn Quả Thụ có thể kiếm lời một món lớn.
Đi một lúc, hắn dừng bước, nhìn về phía con đường quen thuộc:
"Hả? Sao lại chạy tới nơi này?"
Chợ nông sản thành bắc. Đó là chỗ đám Lục Kiến Quân bán quýt. Chỉ là không biết bên phía Lục Kiến Quân thế nào rồi.
"Thôi, cứ đi xem một chút vậy!"
Lý Trường Sinh tăng nhanh tốc độ, hướng về phía bày hàng của Lục Kiến Quân và Lục Lập Hành. Làm cộng sự với Lục Kiến Quân nhiều năm như vậy, Lý Trường Sinh cũng biết Lục Kiến Quân là hạng người gì. Tuy bình thường thường xuyên chế giễu hắn, nhưng Lý Trường Sinh cũng không muốn nhìn hắn nghèo rớt mồng tơi. Chỉ là, vận may của người này đúng là không tốt chút nào. Cho dù hắn muốn làm cái gì, hoặc là không được ủng hộ, hoặc là cuối cùng bởi vì thời tiết hoặc là hợp tác mới… cuối cùng đều không giải quyết được gì.
Là một thôn trưởng cùng một thị trấn, Lý Trường Sinh cảm thấy mình có lẽ cần phải đi giúp một tay. Coi như là thù lao cho nhiều năm tranh cãi với hắn đi!
Thế nhưng, vừa đến trước gian hàng quýt của Lục Kiến Quân, Lý Trường Sinh liền phát hiện, phía trước có một người quen.
Vương Cường.
Hắn đang khom người, chăm chú nhìn đống quýt trước mặt.
Hình như…
Là muốn mua quýt?
Vẫn còn đang do dự?
Bên cạnh hắn còn có tốp năm tốp ba người đứng vây xem.
Lúc này, có một bác gái đang chỉ trỏ:
"Quýt này không thể mua, quá đắt, một tệ nửa cân đó!"
"Người anh em, bọn họ lừa người, anh đừng xem nữa, đi nhanh lên đi, quýt trong chợ rẻ hơn nhiều."
“Một tệ của thể mua một hay cân đó."
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Lý Trường Sinh hơi sững sờ, đi nhanh lên. Hắn không chào hỏi với Lục Kiến Quân mà trực tiếp nói:
"Ông chủ Vương, ngài cũng đây sao? Thật là khéo."
Vương Cường căn bản không để ý đến người xung quanh, trong mắt của hắn chỉ có quýt. Nếu như số quýt này chính là quýt mà Hoàng Thiên Lương cho mình ăn thì đừng nói là một tệ, cho dù là năm tệ, hắn đều cảm thấy đáng giá.
Lúc này, Vương Cường cầm một quả quýt trong tay, đang định bóc ra. Hắn vừa rồi đã ngồi xổm xuống cẩn thận so sánh. Hắn vốn muốn chọn quả tốt nhất, thế nhưng nhìn tới nhìn lui, phát hiện đều tốt như nhau, căn bản tìm không ra khác biệt Sau đó, hắn dứt khoát từ bỏ, tiện tay cầm một quả.
Trông thấy Lý Trường Sinh, hắn cười nói:
"Đúng vậy, đến nếm thử quýt này."
Người xung quanh thấy Vương Cường có quen người đến thì tranh thủ thời gian nhắc nhở:
"Vị đại ca kia, anh tranh thủ thời gian khuyên nhủ tên tiểu tử này đi, quýt này một tệ nửa kg đó, mua làm gì?"
"Một tệ?" Lý Trường Sinh sững sờ.
Hắn yên lặng nhìn thoáng qua Lục Kiến Quân.
Tên này chẳng lẽ là muốn cướp bóc?
Quýt đắt như này thì người nào mua chứ?
Khó trách lại không bán được quả nào!
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
Lục Kiến Quân cũng nhìn thấy Lý Trường Sinh, hắn cho rằng tên này lại đến gây chuyện. Hắn còn đang muốn nói chút gì đó, thật không nghĩ đến hắn còn chưa lên tiếng, đã nghe Lý Trường Sinh nói:
"Ông chủ Vương, đây là đồng hương của tôi, quýt cũng là tự trồng. Ngài nếm thử xem có ngon không. Nếu như ngài mua, sẽ bán rẻ cho ngài một chút, đúng không Lão Lục?"
Lục Kiến Quân: …
Gia hỏa này là muốn đến giúp đỡ?
Nhưng mà Tiểu Hành không đồng ý bán rẻ!
Đây không phải càng giúp càng bận sao?
Vương Cường nhăn mày: "Đồng hương?"
"Ừm, đúng vậy, cùng một thị trấn, cũng coi như là đồng hương?"
Lý Trường Sinh vừa cười vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Kiến Quân:
Còn không mau đưa cho tôi điếu thuốc?
Lục Kiến Quân yên lặng trợn trắng mắt, nhưng vẫn đưa thuốc ra.
Dù sao, nếu như bởi vì Lý Trường Sinh mà có thể bán được một đơn, hôm nay cũng không tính là đi không công.
Vương Cường nhẹ gật đầu. Hắn thuận thế, bóc quýt ra. Một mùi thơm ngát xông vào mũi. Quýt bên trong vừa thơm vừa mềm, nhìn qua đã biết ngon rồi.
Vương Cường lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ. Người xung quanh cũng chấn kinh:
"Cái này… nhìn cũng không tệ lắm!"
"Đúng vậy, đúng vậy, quả thật không tệ, dáng vẻ khá ngon."
Lục Kiến Quân tranh thủ thời gian lại bóc một quả quýt ra rồi đứa cho đám người xung quanh:
"Tới tới tới, tất cả mọi người đến nếm thử một chút! Quýt này thật sự rất ngon!"
"Nếm thử không cần tiền."
Lý Trường Sinh cũng nghi ngờ nhìn về phía Vương Cường.
Vương Cường lúc này đã gỡ một múi quýt, nhét vào trong miệng.
Mới vừa bỏ vào, hắn đã lập tức dừng động tác lại. Độ ngọt của quýt lan ra trong miệng.
Thật sự là…
Ăn quá ngon!
Chính là cái hương vị này!
Giờ phút này, trong lòng của hắn tràn đầy rung động.
Cuối cùng cũng đã tìm được!
Vương Cường theo bản năng nhìn về phía Lục Kiến Quân:
"Quýt này là anh bán?"
"Đúng vậy!" Lục Kiến Quân gật gật đầu.
Lý Trường Sinh nghi ngờ chạy lại, hỏi:
"Thế nào ông chủ Vương? Quýt này rất khó ăn sao? Nếu như khó ăn thì…"
"Không!" Vương Cường ngắt lời hắn, nói nghiêm túc:
"Tôi cho tới bây giờ chưa từng ăn quýt ngon như vậy!"
Có lẽ mẻ quýt ngày hôm nay còn ngon hơn quýt mà Hoàng Thiên Lương cho hắn ăn. Lúc ông chủ Hoàng cho hắn, nói là hắn đã giữ quả quýt kia ba ngày. Lúc ấy Vương Cường ăn xong, trực tiếp kinh động như gặp thiên nhân.
Không nghĩ tới, hôm nay thế mà ăn được quýt càng ngon hơn.
"Cái gì?"
Lý Trường Sinh liền giật mình. Hắn nhìn về phía Lục Kiến Quân với vẻ không dám tin.
Gia hỏa này lấy quýt ngon như vậy từ đâu tới?
Hại mình còn muốn giúp hắn một chút, thì ra tên hề lại là chính mình. Người xung quanh trông thấy tình cảnh này, cũng đều kích động.
"Ăn ngon như vậy sao? Tôi thử một chút!"
Trong lúc nói chuyện, một quả quýt đã bị mấy người chia nhau. Các nàng đều nhét vào trong miệng. Ngay sau đó, trong đám người vang lên từng trận kinh hô:
"Oa!"
"Ăn ngon, quả nhiên là ăn ngon!"
"Quá ngon? Bao nhiêu tiền một cân vậy?"
"À, một tệ! Tôi muốn, tôi muốn!"
"Ông chủ, cho tôi 5kg, tôi mua về cho cháu của tôi ăn!"
"Tôi cũng muốn 2.5 kg!"
Lý Trường Sinh: …
Hắn cũng yên lặng cầm một quả quýt lên, bóc ra, nếm thử.
Vào khoảnh khắc vị ngọt vào miệng, Lý Trường Sinh lập tức cảm thấy, các nàng nói tuyệt đối không khoa trương.
Quýt này quả nhiên không tệ!
Hắn bỗng nhiên có chút không nỡ đi.
"Lão Lục, anh đúng là không tử tế, quýt ngon như vậy thế mà cũng không nói cho tôi biết?"
Lục Kiến Quân thấy phản ứng này, lập tức xấu hổ gãi đầu một cái:
"Tôi không phải là còn chưa kịp nói sao? Trước đó các nàng đều nói không nên tới."
"Ai nói chúng tôi không muốn chứ?"
"Ông chủ, tôi vừa rồi đã gọi hàng rồi, ngài tranh thủ cân cho tôi đi!"
"Không nên, không nên, tôi muốn 10 kg!"
Lục Kiến Quân vui cười ha ha:
"Chờ chút, lập tức tới."
Nhân lúc Tiểu Hành không có trở về, hắn phải bán xong số quýt này mới được, cũng coi là ra một phần sức vì Tiểu Hành.
Thế nhưng, đúng lúc này, hắn nghe thấy Vương Cường nói:
"Chờ đã, chú Lục đúng không? Mua quýt cũng phải có trước sau chứ? Tôi tới trước, tôi mua trước!"
Lục Kiến Quân suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, nhân tiện nói:
“Cũng đúng, ông chủ Vương, ngài muốn mua bao nhiêu quýt?"
Vương Cường nói: "Chỗ này của chú có bao nhiêu quýt? Tôi mua hết!"
------
Dịch: MBMH Translate