Nghe xong lời này, Lục Kiến Quân trực tiếp sững người. Người xung quanh cũng chấn kinh:
"A? Cái gì?"
"Cậu muốn hết, vậy chúng tôi mua cái gì?"
Vương Cường: "Các người vừa rồi không phải không mua sao? Còn khuyên tôi không nên mua nữa!"
Mọi người:…
Bọn họ bị nói cho sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Thấy Vương Cường giống như là muốn làm thật, bọn họ cũng không tiện nói gì, không thể làm gì khác hơn là nói:
"Được rồi, hay là ngày mai chúng ta lại đến đi!"
Vương Cường: "Ngày mai đoán chừng các người cũng mua không được."
"A? Tại sao?"
Vẻ mặt của Lý Trường Sinh cũng vô cùng nghi hoặc: "Ông chủ Vương, Lão Lục làm ăn cũng không dễ dàng, ngài cũng đừng đuổi hắn đi chứ!"
Nếu không, sao có thể để cho người khác ngày mai cũng mua không được chứ?
Vương Cường vui cười ha ha:
"Ha ha, ai nói tôi muốn đuổi hắn, ý tứ của tôi đó là, từ này về sau, tôi sẽ thu mua hết số quýt của hắn!"
Mọi người: ???
Lý Trường Sinh: ???
Lục Kiến Quân: ???
Hắn không nghe lầm chứ?
Muốn. . . Muốn hết toàn bộ sao?
Mua hết tất cả?
Lục Kiến Quân có chút mờ mịt.
Hiện tại làm ăn đều đơn giản như vậy sao?
Còn thật sự bị Tiểu Hành nói trúng, quýt này có thể bán ra, hơn nữa còn sẽ bán rất tốt.
Vương Cường cũng mặc kệ phản ứng của mấy người, trực tiếp hỏi:
"Chú Lục, tổng cộng có bao nhiêu quýt ở chỗ này vậy?"
Lục Kiến Quân lập tức trả lời:
"Nơi này tổng cộng có 5 giỏ quýt, một giỏ khoảng 25 kg."
Vương Cường nghe thấy con số này, hài lòng gật đầu:
"Vậy trong nhà thì sao?"
"Trong nhà có một rừng quýt, đoán chừng cái mấy ngàn kg."
Mọi người nghe xong lời này, lập tức lại dấy lên hy vọng.
"Vậy chúng tôi ngày mai đến còn có thể mua được không?"
"Vị ông chủ này, cậu không phải là muốn mua hết mấy ngàn cân đó chứ?"
Vương Cường vui vẻ cười:
"Đúng vậy, có mấy ngàn cân, tôi muốn hết!"
Mọi người:…
Lý Trường Sinh lúc này cũng mơ hồ.
"Ông chủ Vương, ngài không phải mới mua kiwi của chúng tôi sao? Làm sao còn muốn nhiều quýt như vậy?"
"Ông không hiểu, quýt này ngon như vậy, gia công thành đồ hộp chắc chắn cũng sẽ rất ngon. Tôi cần sản xuất số lượng lớn, đương nhiên là cần rất nhiều! Chú Lục, chú là người quản lý chuyện này sao? Chúng ta nói về chuyện hợp tác một chút đi?"
Cho tới bây giờ, Lục Kiến Quân mới ý thức được, mình đã gặp được một vụ làm ăn lớn. Hắn vội vàng nói:
"Quýt này không phải của tôi, thật sự xin lỗi ông chủ Vương. Tiểu Hành có việc bận, tôi chỉ giúp đỡ trông coi một hồi."
"Ngài, ngài chờ một lát, tôi sẽ đi gọi hắn, để hắn nói chuyện với ngài!"
Lục Kiến Quân chưa từng thấy qua vụ mua bán nào lớn như vậy, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
"Tiểu Hành?"
Vương Cường nghe xong cái tên, lập tức giật mình. Vừa rồi, hắn chỉ lo kích động mà quên mất chuyện chính. Hắn là tìm đến Lục Lập Hành. Lục Lập Hành hình như cũng bán quýt ở nơi này. Nếu như quýt của hắn tốt thì tìm hắn làm ăn. Dù sao, vẫn nên giúp đỡ anh em một tay. Vương Cường nhanh chóng nhìn quanh bốn phía một cái. Kết quả, lại không thấy Lục Lập Hành. Hắn nghi ngờ nhìn về phía Lục Kiến Quân, lại nghĩ tới xưng hô vừa rồi, lập tức nở nụ cười:
"Chú Lục, ngài là người thôn Lục Gia sao?"
"Đúng đúng, tôi là thôn trưởng thôn Lục Gia, Lục Kiến Quân."
"Ha ha, thật đúng là trùng hợp. Lục Lập Hành đâu, để hắn tranh thủ thời gian tới gặp tôi!"
Lời vừa nói ra, Lục Kiến Quân lần nữa khẽ giật mình!
"Ngài, ngài biết hắn?"
"Nào chỉ là biết, tiểu tử này, bán quýt tốt như vậy cũng không nói cho tôi một tiếng! Nhanh nhanh nhanh, nhanh gọi hắn!"
Nói xong, Vương Cường vẫn không quên nhắc nhở đám người xem náo nhiệt:
"Các người đừng chờ nữa, tôi bao toàn bộ số quýt này. Các người không mua được."
Mọi người nghe xong lời này, lập tức cảm thấy không phục!
"Như vậy sao được?"
"Vị đại ca kia, anh chính là người bán quýt đó, không thể chia cho chúng tôi một chút sao?"
"Đúng vậy, chúng tôi mua đắt một chút cũng được, đừng bán hết cho hắn!"
Lục Kiến Quân nào gặp qua chiến trận này, hắn vội vàng nói: "Thực sự xin lỗi, hay là các người đi chỗ khác mua đi?"
"Chỗ khác nào có quýt ngon như chỗ này chứ!"
"Đại ca, hay là anh thương lượng với ông chủ kia một chút, để hắn mỗi ngày chưa lại cho chúng tôi một chút!"
"Cho dù tiêu thụ giới hạn cũng được mà!"
Vừa mới thử qua vị quýt kia, mùi vị đó làm cho các nàng đến bây giờ đều không thể quên được. Mua không được quýt, bọn họ luôn cảm thấy hoảng hốt.
Lục Kiến Quân không thể làm gì khác hơn là nói:
"Được, vậy tôi sẽ đề nghị với ông chủ một chút, nhìn xem ý của ông chủ. Thực sự xin lỗi các vị. Cái vị có muốn mua khoai lang này không? Khoai lang cũng ăn ngon lắm!"
"Ách, khoai lang thì thôi đi, nhà chúng tôi có ăn, đa tạ đại ca!"
Thấy thật sự là không mua được quýt, đám người vây xem rời đi với vẻ mất mát.
Duy chỉ có Lý Trường Sinh còn đứng tại chỗ. Hắn mờ mịt nhìn mọi chuyện, luôn cảm giác mình giống như giúp một chút lại kéo cả mình vào trong!
Đã nói trước phải tiếp tục làm thôn làng đứng đầu trấn Lâm Thủy.
Lần này, chẳng phải là sẽ bại bởi thôn Lục Gia sao?
Lý Trường Sinh có chút hối hận. Hắn đi đến trước mặt Vương Cường, nửa cười nói:
"Ông chủ Vương, hay là ngài lại suy nghĩ một chút? Quýt này thực ra cũng không có ăn ngon như vậy…"
Nói đến phần sau, Lý Trường Sinh có chút sụp đổ.
Lời này làm cho Vương Cường tức cười:
"Ha ha, thôn trưởng Lý, anh vừa rồi còn nói giúp cho thôn trưởng Lục mà, sao lại chuyển biến nhanh như vậy? Yên tâm đi, tôi cũng sẽ thu mua kiwi của các người! Công ty muốn phát triển toàn diện thì nên thu mua nhiều một chút!"
"Thế nhưng là, thế nhưng là…"
Kiwi của bọn họ căn bản không thể so với quýt này được!
Lý Trường Sinh lập tức có chút uể oải.
Hắn nhìn về phía Lục Kiến Quân: "Lão Lục à…"
Lục Kiến Quân vui cười ha ha: "Đừng gọi tôi, muộn rồi!"
Lý Trường Sinh: …
Hắn luôn cảm thấy mình đã tự bê đá đập chân của mình, cảm giác uất ức không nói ra được.
Lục Kiến Quân hiếm khi trông thấy hắn ăn quả đắng, cảm thấy vui vẻ không nói ra được.
"Được rồi, được rồi, nể tình anh vừa rồi đã có ý giúp đỡ, tôi sẽ không so đo những lời nói khó nghe của anh trước kia nữa. Lão Lý à, năm nay, chúng ta cạnh tranh công bằng!"
Nói xong, hắn thu dọn quầy hàng, nói:
"Ông chủ Vương, ngài chờ một chút, tôi đến Bệnh viện nhân dân gọi Tiểu Hành."
"Bệnh viện nhân dân? Chú chờ một chút, tôi đi với chú, tôi lái xe mà, sẽ nhanh hơn một chút!"
Lục Kiến Quân nghe xong, lập tức vô cùng mừng rỡ:
"Tốt tốt tốt, tôi chưa từng ngồi xe con lần nào! Lần này chính là được dính ánh sáng của ông chủ Vương và Tiểu Hành rồi!"
"Ha ha, thôn trưởng Lý, ngài có đi không?"
Lý Trường Sinh vốn muốn nói không đi. Nhưng mà Lục Kiến Quân trực tiếp nhét hai quả quýt vào trong tay hắn. Lý Trường Sinh muốn từ chối cũng đã không kịp, đành phải đi theo…
Mà lúc này, Lục Lập Hành vừa mới đi thăm cậu cùng với Trần Thu Linh và Lục Kiến Châu.
Trần Thu Sơn vẫn còn đang hôn mê, căn bản không biết hắn tới. Mà chị họ Trần Dung đã xử lý hoàn tất thủ tục phẫu thuật cho Trần Thu Sơn. Nàng còn đặc biệt ký giấy vay nợ với hắn, nói là sau này nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lãi. Lục Lập Hành không lay chuyển được đành phải đồng ý.
Lúc này, Trần Dung đưa Trần Thu Sơn đi làm kiểm tra.
Ba người Lục Lập Hành chờ ở cửa.
Bỗng nhiên, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu:
"Chúc mừng kí chủ, thu được cẩm nang tin tức x1."
"Cẩm nang đã để vào trong ba lô, mời ký chủ chú ý kiểm tra và nhận…"
------
Dịch: MBMH Translate