"Ba, ba sao thế?" Liễu Thiên Minh nhanh chóng đi lên phía trước, đỡ Liễu Kiến Triều.
"Ba…"
Sắc mặt của Liễu Kiến Triều lập tức biến thành trắng bệch. Hắn thở mạnh, cảm giác hô hấp có chút không trôi chảy:
"Ba…"
Ngay sau đó!
Cả người hắn ngã xuống!
"Ba! Ba!"
Liễu Thiên Minh nóng nảy gọi hai tiếng, nhưng không nhận được bất kỳ sự đáp lại nào.
"Làm sao bây giờ đâu? Có ai không, có ai không! Mẹ, ba!"
Sau khi gọi xong, hắn mới ý thức được. Mẹ đã về nhà bà ngoại, căn bản không ở nhà. Liễu Thiên Minh nhất thời hoảng hồn. Hắn sống hơn 20 năm rồi, chưa từng gặp qua trận thế như này? Liễu gia rất có tiền, Liễu Thiên Minh từ nhỏ đến lớn đều có người hầu hạ. Gặp bất cứ chuyện gì, Liễu Kiến Triều cũng đều dùng tiền giải quyết. Hắn gần như không có trải qua chuyện gì khó khăn cả.
"Ba, làm sao bây giờ a? Làm sao bây giờ? Con phải làm sao đây?"
Liễu Thiên Minh kém chút thì khóc.
"Ba, con chờ một chút, con sẽ đưa ba đi bệnh viện!"
Liễu Thiên Minh nói xong thì lập tức để Liễu Kiến Triều ở dưới đất. Hắn nhanh chóng đứng dậy, lấy được chìa khóa xe. Sau đó nhanh chóng đi đến bên cạnh Liễu Kiến Triều rồi cõng người lên trên xe.
Từ sau khi mua xe này, hắn chưa từng lái lần nào. Sau khi đưa Liễu Kiến Triều lên xe, Liễu Thiên Minh cũng tới ghế lái. Trên trán của hắn đã chảy đầy mồ hôi:
"Xe này, phải lái thế nào đây?"
Thời đại này thi lái xe cũng không nghiêm, lúc Liễu Thiên Minh thi cũng không lo học cho tốt. Sau này đều là dựa vào tiền của Liễu Kiến Triều để thi qua.
Giờ phút này, hắn đã vô cùng hối hận. Nhưng mà trên thế giới này, cũng không có thuốc hối hận.
"Ba, ba chờ một chút, con sẽ xong ngay đây."
Liễu Thiên Minh đang cố gắng nhớ lại kiến thức đã học một lần ở trong lòng.
Sau một hồi lâu, hắn cuối cùng cũng khởi động xe. Xe lắc lư đi ra cửa.
Liễu Thiên Minh lại vẫn là không yên lòng, ngay cả lòng bàn tay đều bị mồ hôi thấm ướt:
"Làm sao bây giờ? Trên đường nhiều người như vậy, mình… mình…"
Hắn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm mặt đường. Một đường gập ghềnh mới chạy đến được cầu Song Giang.
Muốn đi bệnh viện, nhất định phải đi qua cầu lớn Song Giang. Thế nhưng, xe vừa lên cầu Song Giang, Liễu Thiên Minh lại lần nữa luống cuống. Trên chiếc cầu lớn này vô cùng nhiều người. Hơn nữa, mọi người đều không di chuyển theo quy tắc giao thông.
Muốn xuyên qua đám người, hắn thật sự là không làm được.
Vừa lên cầu lớn, xe đã tắt máy. Liễu Thiên Minh hoàn toàn không biết mình nên làm cái gì.
"Tránh ra, tránh hết ra!"
Hắn điên cuồng nhấn còi. Thế nhưng, căn bản không ai nghe hắn. Liễu Thiên Minh nhắm hai mắt lại, dự định hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho xong, trực tiếp tăng tốc. Đến lúc đó, người nào có thể tránh ra liền tránh ra. Nếu không thì chỉ có thể tự gánh lấy hậu quả! Hắn đã hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến mọi chuyện nữa.
Nhưng vào lúc này, Liễu Thiên Minh nghe thấy tiếng gõ cửa sổ. Vẻ mặt của Liễu Thiên Minh chứa đầy sự không kiên nhẫn:
"Ai vậy? Làm gì đó? Không thấy đang vội sao, lăn đi!"
Lục Lập Hành đứng bên cạnh cửa sổ xe, nhìn thoáng qua phía sau. Chỗ ngồi phía sau có một người. Xem ra, chính mình không có tìm nhầm. Hắn lại gõ cửa một cái, trước khi Liễu Thiên Minh lái xe đi liền nói:
"Liễu Thiên Minh sao? Tôi tới giúp anh!"
Nghe xong lời này, Liễu Thiên Minh lập tức quay đầu lại. Trông thấy Lục Lập Hành, vẻ mặt hắn vô cùng nghi hoặc:
"Giúp tôi? Anh là ai?"
Hắn vừa rồi còn tưởng rằng là người quen biết! Nhưng sau khi nhìn lại thì chỉ là một gương mặt xa lạ.
"Tôi là bạn của cha anh, cha anh có phải mắc bệnh hay không? Tôi thấy thân thể của hắn mấy ngày nay luôn không tốt, thường ho khan, vừa rồi trông thấy anh gấp gáp như vậy nên tới hỏi một chút. Cha anh thế nào rồi? Hôn mê sao? Phải tranh thủ thời gian đến bệnh viện thôi!"
Lục Lập Hành nói ra lời mà mình đã nghĩ kỹ từ trước. Nếu không thì hắn cũng không có thời gian chậm rãi giải thích. Liễu Thiên Minh căn bản cũng sẽ không tin tưởng một người xa lạ. Liễu Thiên Minh nghe thấy lời này, mới nghiêng đầu nhìn lại:
"Anh biết cha tôi? Vậy anh biết lái xe không?"
"Tôi biết!" Lục Lập Hành trực tiếp trả lời.
Liễu Thiên Minh hốt hoảng mở cửa xe ra:
"Quá tốt rồi, quá tốt rồi, nhanh nhanh nhanh, cha tôi đột nhiên ngã bệnh, nhanh chút, tôi không biết lái!"
Hắn nói xong liền đưa chìa khoá cho Lục Lập Hành, rồi ngồi sang ghế phụ.
Lục Lập Hành gật gật đầu, xoay người ngồi vào ghế lái.
Cùng lúc đó, hắn nhìn thấy chỗ đầu cầu, Vương Cường mang theo cảnh sát giao thông chạy tới. Lục Lập Hành khoát tay áo với Vương Cường, ra hiệu cho hắn theo ở phía sau.
Hắn lên xe, bắt đầu khởi động.
Tuy không nghe thấy Lục Lập Hành nói cái gì. Nhưng Vương Cường cũng đã hiểu ý của Lục Lập Hành:
"Chính là chỗ đó, chiếc xe kia, phải đi bệnh viện cấp cứu, xin nhờ!"
"Được được, anh mau lên xe, chúng tôi ở phía trước mở đường, các người theo ở phía sau!"
"Thật tốt, cảm ơn, cảm ơn."
Lúc Lục Lập Hành lái xe qua cầu lớn Song Giang, đám cảnh sát đã vào chỗ. Sau khi bật tiếng còi cảnh sát, xe cảnh sát một đường tiến lên ở phía trước.
Trong xe, cảnh sát ngồi bên ghế phụ phát hiện xe lái quá nhanh. Hắn lo lắng hỏi:
"Cảnh sát Trần, hay là chậm một chút? Tôi sợ người phía sau không theo kịp kỹ thuật lái xe của anh!"
Vị cảnh sát Trần này trước kia từng là lái xe chuyên nghiệp. Toàn bộ huyện Song Thành, đều không người có thể so cùng hắn!
Trần Lộ nói: "Ừm, tôi cũng cảm thấy. . ."
Hắn vừa nói vừa nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Vừa nhìn qua, hắn đã sợ ngây người.
"Ngọa tào! Chiếc xe phía sau sắp đụng vào đuôi xe của chúng ta rồi!"
"Cái gì?"
Cảnh sát ngồi bên ghế phụ cũng nhanh chóng nhìn qua phía sau:
"Chuyện này… Cảnh sát Trần, nhanh chút, nhanh chút, sao hắn không biết cách xe của chúng ta ra một chút chứ?"
"Không phải, anh nhìn đi, tuy hắn không cách ra, nhưng cũng không có ý đụng vào!"
"Thật đúng là, chuyện này…"
"Xem ra người lái xe cũng là tay lão luyện, chúng ta có thể tăng tốc rồi, cứu người quan trọng!"
"Ừm, cứu người quan trọng!"
Lúc này.
Trên chiếc Santana, Liễu Thiên Minh đã điên rồi!
"Anh… anh sao lại lái nhanh như vậy?"
"Thời gian cấp bách. Anh có còn muốn cứu ba của mình hay không!"
"Mau cứu cứu! Nhanh chút, nhanh chút!"
Liễu Thiên Minh nhịn cảm giác muốn ói, thúc giục!
Vương Cường đi theo phía sau cùng.
Theo một hồi, hắn bị bỏ lại!
Vương Cường cảm thấy bất đắc dĩ:
"Được rồi, gặp ở bệnh viện vậy!"
…
Phòng cấp cứu bệnh viện.
Y tá Tiểu Phương đang nhìn chăm chú ra bên ngoài.
Bên cạnh nàng, còn có hai y tá cấp cứu và một bác sĩ cấp cứu.
Bọn họ vịn băng ca, lo lắng nhìn ra bên ngoài.
Thế nhưng là, bọn họ đã đợi mười phút đồng hồ mà vẫn không có gặp người nào!
Bác sĩ có chút nóng nảy:
"Tiểu Phương, cô không có lừa chúng tôi đó chứ?"
"Tôi không có, tôi nói thật mà. Tôi cũng cảm thấy người kia là gạt người, thế nhưng chủ nhiệm bảo chúng ta chờ!"
"Ai, chủ nhiệm đúng là quá nghiêm túc, có lúc sẽ có một vài người làm một số trò đùa quái đản để đùa cợt chúng ta, chúng ta cũng không thể tin hoàn toàn được!"
"Hay là chúng ta không đợi nữa? Trở về đi!"
"Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy!"
Bác sĩ còn chưa dứt lời, một y tá bên cạnh bỗng nhiên kêu to:
"Khoan khoan khoan khoan, bác sĩ Vương, bên kia, anh nhìn bên kia, có xe đến đây!"
------
Dịch: MBMH Translate