"Đó là xe cảnh sát? Trời ạ, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Bác sĩ Vương hơi nheo mắt lại:
"Đều đừng nói nữa, nhanh đi giúp đỡ!"
Dưới tình huống bình thường, xe cảnh sát đến bệnh viện thì chắc chắn là có chuyện quan trọng.
"Đến đây, đến đây!"
Mấy hộ lý nhanh chóng thu thập một chút rồi chạy tới. Tiểu Phương là người đầu tiên đi tới phía trước xe cảnh sát, hỏi:
"Chú cảnh sát, xảy ra chuyện gì rồi?"
Anh chàng cảnh sát có tuổi tác không chênh lệch với Tiểu Phương là bao nghe vậy thì lập tức đỏ mặt. Hắn bây giờ vẫn còn chưa quen với việc mọi người không kể tuổi tác đều gọi hắn là chú. Nhưng bây giờ, không có thời gian giải thích những thứ này.
"Không phải chúng tôi, là chiếc xe đằng sau, nhanh nhanh nhanh."
"Được được được!"
Tiểu Phương lập tức lôi kéo bác sĩ Vương chạy ra sau.
"Bệnh nhân ở đâu? Cần cần giúp một tay không?"
Sau khi Tiểu Phương gọi xong thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Có, chỗ ngồi phía sau, tôi tới giúp các người!"
Lục Lập Hành nói xong liền xuống xe. Sau khi mở cửa ra, hắn ra hiệu cho các y tá nhanh chóng cứu Liễu Kiến Triều. Đám người bác sĩ Vương nhanh chóng đi qua.
Tiểu Phương lại sững sờ tại chỗ. Nàng chỉ vào Lục Lập Hành, vẻ mặt tràn đầy sự chấn kinh:
"Anh, anh…"
Bác sĩ Vương thấy Tiểu Phương bất động thì cuống cuồng gọi:
"Tiểu Phương, làm gì vậy?"
Lục Lập Hành biết Tiểu Phương chấn kinh.
Nói thật, nếu như không phải là bởi vì có buff của hệ thống. Hắn cũng sẽ không tin tưởng sẽ có chuyện ly kỳ như vậy xảy ra. Hắn gật đầu với Tiểu Phương:
"Cám ơn, cứu người trước."
"À à, được!"
Mấy người Tiểu Phương luống cuống tay chân đưa Liễu Kiến Triều lên băng ca, sau đó đưa vào phòng cấp cứu.
Lục Lập Hành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lấy lại tinh thần, trông thấy Liễu Thiên Minh núp ở trong góc cửa phòng bệnh, cúi đầu, không nói gì. Lục Lập Hành đi qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:
"Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Hiện tại vẫn chưa tới thời gian mà hệ thống nói, chắc là còn kịp.
Liễu Thiên Minh ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo sự run rẩy: "Thật sao?"
"Thật, tin tưởng bác sĩ!"
"Ừm, được, tôi tin tưởng!"
Sau khi nói xong, hắn lại cúi đầu.
Đã lớn như vậy rồi, Liễu Thiên Minh lần đầu tiên cảm nhận được sự bối rối. Mọi chuyện của hắn hầu như đều được Liễu Kiến Triều chuẩn bị trước. Hắn không dám tưởng tượng, nếu như Liễu Kiến Triều xảy ra chuyện gì thì hắn phải làm sao bây giờ!
Hai người đợi tại cửa ra vào mười mấy phút.
Cửa phòng bệnh cuối cùng cũng mở ra!
Liễu Thiên Minh vội vàng đi tới:
"Bác sĩ, thế nào rồi? Cha tôi thế nào rồi?"
"Không có chuyện, không cần lo lắng, may mà các người đưa tới kịp thời, hắn bị sốc tạm thời. Chúng tôi đã cấp cứu, hắn đã ngủ thiếp đi, chờ hắn tỉnh sẽ kiểm tra lần nữa, không có vấn đề thì có thể về nhà!"
"Thật sao? Vậy thì tốt quá!" Liễu Thiên Minh lập tức nhẹ nhàng thở ra.
"Ừm, thật, nhưng mà, sau này cố gắng khiến hắn bớt tức giận lại, lớn tuổi rồi, tức giận sẽ không tốt đối với thân thể!"
"Được được, tôi đã biết."
Liễu Thiên Minh lúc này lại nghe lời hơn so với ai khác.
Chờ bác sĩ đi, hắn xoay người lại, ôm lấy Lục Lập Hành:
"Không sao rồi, đại ca, cha tôi không sao rồi!"
Thân thể Lục Lập Hành lập tức cứng đờ! Hắn không biết nên đáp lại thế nào.
May mà, Liễu Thiên Minh cũng chỉ là muốn biểu đạt tâm trạng kích động của mình một chút mà thôi. Hắn lập tức buông Lục Lập Hành, xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt rồi lộ ra nét mặt tươi cười. Sau đó, hắn cúi người thật sâu với Lục Lập Hành:
"Cám ơn đại ca!"
Vừa rồi bác sĩ đã nói với hắn rất rõ ràng, may mà đưa tới kịp thời. Nhưng nếu như không phải trên đường gặp được Lục Lập Hành, Liễu Thiên Minh không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Lục Lập Hành khoát tay áo: "Không cần cám ơn, tôi cũng chỉ là thuận tay mà thôi!"
Trong lúc hai người nói chuyện, Vương Cường cuối cùng đã tới bệnh viện.
Nghe thấy hai người nói chuyện, hắn cũng tới bên cạnh Lục Lập Hành, yên lặng giơ ngón tay cái với Lục Lập Hành. Hành động này khiến cho Lục Lập Hành ngẩn người:
"Sao thế anh Vương."
"Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy cậu thật lợi hại, lại cứu được một người!"
Lục Lập Hành cười cười, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Vương Cường cười nói:
"Tôi đã nghe Hoàng Cường nói về sự tích của cậu rồi. Tuy tôi không mê tín, nhưng Lục lão đệ, sau này nếu như biết tôi có chuyện gì thì nhất định phải nói cho tôi biết trước tiên, xin nhờ đó!"
Tín nhiệm của Vương Cường đối với Lục Lập Hành hiện tại lại nhiều hơn mấy phần.
Lục Lập Hành gật đầu: "Không có vấn đề!"
"Vậy cũng tốt, tôi cảm thấy tính mạng của tôi lại được thêm một phần bảo hộ rồi, ha ha!"
Sau khi nói xong, Vương Cường vừa nhìn về phía Liễu Thiên Minh:
"Tiểu tử, may mà cậu gặp được Lục huynh đệ của tôi đó. Nếu là người khác thì tình huống của cha cậu đã lâm vào nguy hiểm rồi!"
Hắn nhìn ra được, Lục Lập Hành cũng không tính tranh công. Nhưng muốn sống tốt ở huyện thành thì nhất định phải có nhân mạch. Người nhà này có thể lái xe, thì chứng minh gia cảnh chắc chắn không tệ. Vương Cường quyết định giúp Lục Lập Hành một tay.
Liễu Thiên Minh gãi đầu một cái: "Tôi biết rồi, đại ca, anh học Lục sao? Tên gì vậy? Chờ ba tôi tỉnh, tôi sẽ kêu ba tôi đi cảm ơn anh."
"À, chuyện này…"
Lục Lập Hành còn chưa nói hết lời, liền nghe Vương Cường nói:
"Hắn là Lục Lập Hành."
"Được, Lục đại ca, tôi là Liễu Thiên Minh, Thiên trong ngày mai, Minh trong ngày mai." (明天: ngày mai)
"Được!"
Lục Lập Hành lại nói chuyện với Liễu Thiên Minhhai câu, liền cùng Vương Cường cùng rời khỏi phòng bệnh.
Ba mẹ còn chờ hắn ở tầng trên nữa!
Vừa rồi hắn vội vàng ra ngoài như vậy, bọn họ nhất định rất lo lắng. Lục Lập Hành muốn đi giải thích với bọn họ một chút.
Sau khi lên lầu.
Lục Lập Hành nhìn thấy Lục Kiến Quân và Lý Trường Sinh cũng đã ngồi ở trong phòng bệnh.
Lúc này, bọn họ đang nhìn hắn và cười.
Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh cũng thế.
Hành động này của bọn họ khiến cho Lục Lập Hành có chút mờ mịt.
"Cha, mẹ, chú Kiến Quân, các người sao thế? Còn có thôn trưởng Lý, sao chú cũng tới bệnh viện vậy?"
Lý Trường Sinh vừa nhắc tới chuyện này, thì lạnh hừ một tiếng. Hắn là bị lừa tới, vốn là không muốn đến!
Nhưng trông thấy Lục Lập Hành, lại nghĩ tới chuyện vừa mới nghe được, cũng không tiện phát cáu.
Dứt khoát không để ý tới hắn!
Lục Kiến Quân thấy thế thì vui vẻ nở nụ cười:
"Ha ha, không cần phải để ý đến hắn, hắn đang ghen tị!"
"Ừm? Ghen tị cái gì?"
"Ghen tị cháu sinh ở thôn Lục Gia chúng ta mà không phải là thôn Lý gia! Thôn trưởng Lý vừa rồi còn giúp chú bán quýt, lúc này đã hối hận xanh ruột rồi? Có phải hay không thôn trưởng Lý?"
Lý Trường Sinh: …
Lục Kiến Quân này quả thực là hết chuyện để nói!
Lục Kiến Quân thấy thế thì cười càng vui vẻ hơn.
Hai người bọn họ tranh cãi nhiều năm như vậy, vẫn luôn là hắn rơi vào thế yếu.
Lần này, bởi vì Lục Lập Hành, có thể ép cho Lý Trường Sinh không lời nào để nói, thật sự là quá sung sướng!
"Được rồi, không nói chuyện này nữa. Kiến Châu à, Tiểu Hành trở về rồi, ông không có gì muốn nói chút sao?"
Lục Lập Hành nghe xong lời này, càng là mờ mịt:
"Nói cái gì?"
Từ lúc mới vừa vào cửa, hắn đã cảm thấy những người này là lạ rồi.
Lục Kiến Châu nghe vậy, tiến lên vỗ vỗ Lục Lập Hành bả vai, cười nói:
"Không tệ, Tiểu Hành, làm không tệ! Không hổ là con trai của Lục Kiến Châu ta!"
------
Dịch: MBMH Translate