Lục Lập Hành còn có chút không rõ.
"Ba?"
Đây là lần đầu tiên Lục Kiến Châu nghiêm túc khích lệ qua nhiều năm như vậy! Lục Lập Hành có chút không quen.
Trần Thu Linh nói: "Được rồi, các người cũng đừng vòng vo với Tiểu Hành nữa. Ha ha, Tiểu Hành, vừa rồi ông chủ Vương đã nói chuyện con cứu người cho mọi người biết rồi!"
"Nói là nhờ có con, người kia đã được đưa đi cấp cứu kịp thời, được cứu rồi!"
"Con trưởng thành rồi, là sự kiêu ngạo của chúng ta, cha con đang rất là cao hứng!"
Lục Lập Hành lúc này mới biết được đã xảy ra chuyện gì. Hắn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Vương Cường, sau đó nở nụ cười:
"Cha, mẹ, cám ơn các người!"
Mấy người lại nói chuyện trong chốc lát, trong giọng nói của Lục Kiến Châu toát ra sự kiêu ngạo không nói ra được.
Một lát sau.
Lục Lập Hành mới nhớ tới chính sự:
"Đúng rồi, chú Kiến Quân. Chú đến đây một chút, đống quýt và khoai lang kia sao rồi? Tại sao chút lại cùng thôn trưởng Lý và Vương đại ca tới đây?"
Vừa mới chỉ lo cao hứng mà quên mất chuyện này!
Nói đến đây, mấy người đưa mắt nhìn nhau!
Sau cùng, vẫn là Lục Kiến Quân nhịn không được mà nói:
"Tiểu Hành, mọi người tới đây chính là muốn nói chuyện này, kết quả lại gặp phải chuyện kia! Tới tới tới, chú nói cho cháu biết. Ông chủ Vương này muốn thu mju toàn bộ số quýt của chúng ta!"
"Mua toàn bộ?"
Lục Lập Hành nghe vậy thì có chút vui vẻ: "Vậy thì giảm giá cho ông chủ Vương một chút."
"Không cần không cần!" Vương Cường trực tiếp khoát tay:
"Lục huynh đệ, giá quýt cậu bán vốn cũng không đắt, lấy cái giá kia đi! Đừng khách sáo với tôi, nếu không thì tôi cũng không mua nữa!"
Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải gật đầu: "Được, vậy nếu như sau này ông chủ Vương còn muốn ăn thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào!"
Vương Cường sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
"Lục huynh đệ, tôi đoán cậu không hiểu ý của tôi rồi thì phải. Ý của tôi là, tôi muốn mua hết tất cả số quýt trong nhà cậu!"
“Hả?" Lục Lập Hành có chút chấn kinh: "Toàn bộ?"
Cả rừng quýt lớn như vậy, ít nhất cũng phải có mấy ngàn cân?
Hôm qua, Lục Lập Hành còn đang sầu vì không biết nên làm thế nào với số quýt này.
"Đúng, toàn bộ, tôi muốn chính thức ký hợp đồng với cậu. Sau này, cậu cung ứng quýt cho tôi, chúng tôi muốn làm đồ hộp, cứ dựa theo giá cả bây giờ của cậu, cậu cảm thấy thế nào?"
" y…" Lục Lập Hành hơi nghi hoặc một chút.
Vương Cường cho là Lục Lập Hành không hài lòng với tình huống hiện tại, vội vàng nói:
"Có vấn đề gì thì cậu cứ việc nói, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn cậu!"
"Không, tôi chỉ là cảm thấy, các người không phải vừa mua kiwi của thôn Quả Thụ hay sao?"
Nói đến chuyện này, Lý Trường Sinh lại cảm thấy một trận xấu hổ! Hắn dứt khoát nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý tới bọn họ nữa!
Nếu như chuyện làm ăn này mà thành công, số tiền lời sẽ nhiều hơn bọn họ rất nhiều!
Kiwi của bọn họ hai mao tiền nửa kg. Một tháng, toàn thôn cũng chỉ kiếm lời được tầm ngàn tệ.
Nhưng mà quýt của thôn Lục Gia, nếu như tính theo một tệ nửa cân thì…
Số tiền kia…
Trong lòng Lý Trường Sinh cảm thấy mỏi nhừ.
Vương Cường nói: "Chúng tôi cũng muốn kiwi, đồ hộp mà, phẩm loại nhiều một chút luôn luôn tốt. Hơn nữa, nếu dùng quýt của cậu để làm đồ hộp, tuyệt đối là tinh phẩm cao cấp. Tôi có dự cảm, đến lúc đó chúng ta nhất định có thể kiếm lớn!"
Tinh phẩm cao cấp, là có thể bán với giá rất cao đó!
Tiền của kẻ có tiền mới là dễ kiếm nhất.
Vương Cường cảm thấy mình đã thấy tương lai.
Lục Lập Hành trầm tư một lát, liền gật đầu:
"Được, cứ quyết định như vậy đi."
"Ừm, lát nữa tôi sẽ trở về nói lại một tiếng với ông chủ của tôi, chờ tôi bàn bạc xong thì sẽ tìm cậu ký hợp đồng. Cậu hôm nay khoan lại về nhà! Tôi cho cậu tiền đặt cọc trước, một tệ nửa kg, đưa cho cậu 3000 tệ trước? Số còn lại đợi đến lúc lấy hàng sẽ đưa tiếp."
"Được!"
Lục Lập Hành vô cùng hài lòng về sự sảng khoái của Vương Cường.
Hai người Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh nghe thấy con số này thì không khỏi kích động.
3000 tệ!
Vốn cho rằng, hai tháng qua Lục Lập Hành có thể kiếm được mấy ngàn tệ, đã vô cùng ghê gớm rồi. Nhưng mà trong một khoảng thời gian ngắn, Tiểu Hành lại kiếm được 3000 tệ!
Đây chính là con của bọn họ!
Thật sự là, làm cho người ta rất kiêu ngạo.
Lục Kiến Quân cũng vô cùng vui vẻ.
Lục Lập Hành là người thôn Lục Gia. Hắn kiếm tiền, trở về cũng có thể tạo phúc cho thôn Lục Gia. Hơn nữa, Lục Kiến Quân tin tưởng vững chắc, khoai lang của Lục Lập Hành cũng có thể bán với giá tốt. Đến lúc đó, hắn có thể hoàn thành mộng tưởng nhiều năm của mình, đó là mang theo toàn thôn làm giàu. Suy nghĩ một chút đã cảm thấy kích động rồi.
Chỉ có Lý Trường Sinh ở một bên là cảm thấy ngột ngạt!
Lần này thì tốt rồi.
Mục cây ăn quả vinh dự thật sự không giữ được rồi!
Sau khi trò chuyện với Lục Lập Hành một lúc, Vương Cường liền lái rời khỏi bệnh viện, hắn phải nhanh trở về công ty một chút. Hắn muốn thương lượng chuyện này với Hoàng Thiên Lương.
Đương nhiên, trước khi đi, hắn còn cầm mấy quả quýt, lấy về cho Hoàng Thiên Lương nếm thử.
Lúc này, Hoàng Thiên Lương đang định tan làm từ công ty.
Vừa đi đến cửa, hắn đã thấy Vương Cường cao hứng xông vào.
"Ông chủ Hoàng, đi đi đi, tối nay tăng ca một chút! Có chút việc gấp!"
Hoàng Thiên Lương nhíu mày:
"Sao thế? Quản lý Vương, tôi còn phải trở về chơi cùng con gái nữa. Anh không biết đâu, mấy ngày nay con gái của tôi đều ồn ào muốn ăn loại quýt kia. Tôi không lấy được, chỉ có thể mỗi ngày về nhà sớm mang nàng đi ra ngoài chơi để di chuyển sự chú ý!"
"Ha ha!” Vương Cường nghe xong lời này thì nở nụ cười.
Hắn móc một quả quýt lớn từ trong túi ra rồi đưa cho Hoàng Thiên Lương:
"Ông chủ Hoàng, anh xem đây là cái gì?"
Hoàng Thiên Lương nhìn qua, lập tức giật mình. Hắn nhanh chóng nhận quýt, cẩn thận quan sát:
"Từ đâu tới?"
Vương Cường liền biết Hoàng Thiên Lương sẽ cảm thấy hứng thú đối với chuyện này. Hắn nói: "Một người bạn của tôi bán."
"Thật sao?"
Hoàng Thiên Lương luôn cảm thấy quýt này vô cùng quen mắt.
"Đúng vậy, tôi thử rồi, rất ngon, hơn nữa còn là sản xuất hàng loạt, có mấy ngàn cân. Ông chủ Hoàng, tôi đã nói chuyện với hắn rồi, có thể bán toàn bộ cho chúng ta! Một tệ nửa kg."
"Đắt như thế?" Hoàng Thiên Lương nhăn mày.
Trong mắt hắn, ngoại trừ quýt của Lục Lập Hành ngày đó ra thì quýt của những người khác đều không xứng đáng với cái giá này!
Vương Cường cười nói: "Đừng vội nói đắt, ông chủ, anh thử một chút trước đi. Đi đi đi, chúng ta tới phòng làm việc."
"Được thôi!"
Hoàng Thiên Lương nghi ngờ đi theo Vương Cường vào văn phòng.
Vương Cường đã bóc quýt ra! Hắn đưa quýt đã bóc cho Hoàng Thiên Lương, nói:
"Nếm thử đi."
Hoàng Thiên Lương nghi ngờ tiếp nhận quýt rồi bỏ vào trong miệng.
Sau một khắc, hắn chấn kinh!
Trông thấy nét mặt của hắn, Vương Cường vui như điên:
"Xem đi, ông chủ Hoàng, tôi đã nói rồi? Quýt của người anh em này của tôi thật sự rất ngon! Ngon hơn loại lần trước anh cho tôi ăn! Đương nhiên, tôi cũng không phải là nói quýt kia của anh không thể ăn, thế nhưng không thể sản xuất hàng loạt được đúng không? Tôi cảm thấy chuyện làm ăn này có thể làm!"
Vương Cường tự mình nói trong chốc lát, thấy Hoàng Thiên Lương không hề bị lay động. Vương cường có chút nóng nảy: "Ông chủ Hoàng, anh có đang nghe tôi nói đó không?"
Hoàng Thiên Lương lúc này mới phản ứng được. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chăm chú về phía Vương Cường:
"Người anh em kia của anh, không phải là Lục Lập Hành đó chứ?"
------
Dịch: MBMH Translate