Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 215 - Chương 215 - Lục Huynh Đệ, Giới Thiệu Cho Cậu Một Người Quen

Chương 215 - Lục Huynh Đệ, Giới Thiệu Cho Cậu Một Người Quen
Chương 215 - Lục Huynh Đệ, Giới Thiệu Cho Cậu Một Người Quen

Lúc Hoàng Thiên Lương thử quýt, đã cảm thấy là lạ. Hương vị này vô cùng quen thuộc!

Chua ngọt, ngon miệng.

Vương Cường chưa ăn qua quýt tươi của Lục Lập Hành nhưng hắn ăn rồi. Quýt này không phải là quýt mà Lục Lập Hành từng cho hắn ăn sao?

Vương Cường nghe xong lời này, lập tức ngây ngẩn cả người:

"Anh… ông chủ Hoàng, anh biết Lục huynh đệ sao?"

"Ha ha, thật sự đúng là hắn! Hắn nói hắn có mấy ngàn cân quýt sao?"

“Đúng vậy, còn có một rừng quýt, tôi cảm thấy có thể cung ứng trong thời gian dài!"

"Vậy thì tốt quá, tôi trước đó còn cho rằng đó là quýt dại trên nú, làm hại tôi tìm lâu như vậy, sớm biết vậy thì đã trở về tìm hắn rồi! Đi đi đi, hiện tại liền đi, đừng chậm trễ nữa!"

Hoàng Thiên Lương lôi kéo Vương Cường đi ra ngoài.

Vương Cường bất đắc dĩ nói: "Ông chủ Hoàng, ngài không quay về chơi với con gái nữa sao?"

"Haizz, có đống quýt này rồi, tôi tối nay trở về cũng không có chuyện gì, hợp tác quan trọng!"

"Được, vậy tôi chọn một nhà hàng, ngài đi trước, tôi đi đón Lục huynh đệ."

"Đừng đừng, nhà hàng thì đặt trước là được rồi. Tôi đi đón chung với cậu! Tôi cũng đã lâu rồi không gặp hắn, nhìn một chút xem hắn còn có thứ gì tốt nữa hay không."

"Được!"

Vương Cường cùng Hoàng Thiên Lương ăn nhịp với nhau, lái xe đến bệnh viện.

Lúc này, tại Bệnh viện nhân dân.

Lục Lập Hành mua cơm hộp cho Trần Dung đang chăm sóc Trần Thu Sơn. Hắn đang chuẩn bị mang mấy Lục Kiến Quân và Lục Kiến Châu ra ngoài ăn.

Vừa ra cửa, đã nhìn thấy xe Vương Cường.

Cửa xe mở ra, Lục Lập Hành trông thấy Vương Cường vui vẻ đi xuống tử trên xe.

Vẻ mặt hắn tràn đầy nghi hoặc: "Sao Vương, thế nào rồi?"

"Ha ha ha, tới tới tới, giới thiệu cho cậu một người quen!"

"Người quen?" Lục Lập Hành có chút mờ mịt.

Một lát sau, hắn nhìn thấy một người đàn ông hơi mập mặc tây trang đi xuống từ ghế phụ. Hắn vừa đi vừa cười to:

"Ha ha, Lục huynh đệ, đến trong huyện cũng không nói với tôi một tiếng!"

"Ông chủ Hoàng?"

Đây không phải chính là người quen hay sao? Lần trước lúc chia tay, hắn hình như từng nói tới huyện thành mà có chuyện gì có thể tới tìm hắn.

"Hai ngày này quá bận rộn, quên mất, thật sự xin lỗi."

"Ha ha, Lục huynh đệ đúng thật là, bận bán quýt sao?"

Lục Lập Hành gật đầu: "Là muốn bán chút quýt! Không phải đúng lúc gặp phải anh Vương sao? Hắn nói giúp đỡ."

"Cậu đó!"

Hoàng Thiên Lương có chút bất đắc dĩ: "Có quýt sao lại không nói sớm cho tôi biết? Tôi đã sớm muốn mua! May mà Vương Cường cũng quen biết cậu, chó ngáp phải ruồi mới khiến cho tôi mua được. Nếu không thì số quýt này đã tiện nghi cho ông chủ nào đó rồi!"

Vừa nghĩ như vậy, Hoàng Thiên Lương đã cảm thấy đau lòng. Nếu như số quýt này bị nhà máy thực phẩm khác mua được thì lượng tiêu thụ của nhà máy thực phẩm Thiên Lương bọn họ sau này chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!

Cơ hội kiếm tiền tốt cơ hội cũng không thể tặng cho người khác được!

Vương Cường cũng nói: "Đúng vậy, Lục huynh đệ, lần sau mà có đồ tốt thì nhớ nói cho chúng tôi biết trước nha!"

Lục Lập Hành nghi ngờ nhìn về phía hai người.

"Các người…"

"Ha ha, sau khi thu mua nấm gan bò từ chỗ cậu lần trước, tôi đã đến làm việc tại nhà máy thực phẩm Thiên Lương, hiện tại, ông chủ Hoàng chính là ông chủ của tôi!"

Hoàng Thiên Lương nghe xong lời này thì chấn kinh:

"Nấm gan bò kia cũng là hắn sap?"

"Đúng vậy, đều là Lục huynh đệ!"

"Ha ha, không tệ, không tệ."

Lục Lập Hành lúc này mới phản ứng được. Thì ra bên muốn mua quýt lại là nhà máy thực phẩm Thiên Lương. Xem ra, là vì trước đó cứu Hoàng Thiên Lương nên hiện tại mới có được chỗ tốt.

"Đúng là trùng hợp thật."

"Ai nói không phải đâu? Đi đi đi, Lục huynh đệ, mang theo cả chú dì nữa, còn có chư vị, chúng ta cùng đi đi. Vương Cường đã đặt gian phòng, chúng ta vừa ăn, vừa nghiên cứu chuyện hợp tác."

"Được!"

Lục Lập Hành quay đầu giải thích lại với mấy người Lục Kiến Châu.

Lục Kiến Châu lập tức hết sức cao hứng:

"Nói chuyện hợp tác sao? Vậy thì tốt quá, Tiểu Hành, mọi người không xen vào mấy chuyện quan trọng này. Con đi một mình đi, mấy lão nhân như chúng ta còn không biết được mấy chữ! Đi chỉ thêm phiền."

Lục Lập Hành còn chưa lên tiếng, chỉ thấy Hoàng Thiên Lương đi tới:

"Làm sao lại như vậy chứ? Không phiền phức chút nào. Chú à, cháu là người thôn Đại Bình, Hoàng Thiên Lương, tính như vậy thì chúng ta còn là hàng xóm đó. Lục huynh đệ đã từng giúp cháu đại ân, còn từng cứu mạng của cháu, hôm nay, các người đều nhất định phải đi!" Hoàng Thiên Lương nói vô cùng chân thành.

Lúc trước, sau khi đến trong huyện, hắn đã thuê người trở về kiểm tra xe.

Chiếc xe kia, đúng là có vấn đề rất lớn. Người kiểm tra còn nói là, may mà hắn lúc ấy không có lái xe, nếu không thì chiếc xe kia căn bản không lái đến huyện thành đã gặp trục trặc rồi!

Hoàng Thiên Lương nghe thấy lời này thì sắc mặt cũng thay đổi. Một mình hắn không sao cả, thế nhưng Kiều Kiều cũng đi cùng với hắn. Nếu quả như thật xảy ra chuyện rồi thì phải làm sao!

May mà có Lục Lập Hành nhắc nhở, hắn cũng không lái xe. Cho nên hiện tại, ở trong mắt Hoàng Thiên Lương, Lục Lập Hành chính là ân nhân cứu mạng của hắn.

Thấy thế, Lục Kiến Châu có chút xoắn xuýt mà nhìn về phía Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành gật đầu: "Đi thôi, cùng đi!"

"Vậy, vậy được rồi, chúng ta cũng dính chút ánh sáng của Tiểu Hành vậy, đi thôi!"

Bởi vì nhiều người, Hoàng Thiên Lương lại gọi một chiếc xe taxi.

Lục Lập Hành, Hoàng Cường và Vương Cường một chiếc xe.

Lục Kiến Châu, Lục Kiến Quân, Trần Thu Linh và Lý Trường Sinh một chiếc xe.

Xe chạy ở trên đường phố.

Lục Kiến Quân nhìn qua cửa sổ xe, nhìn người đến người đi ở bên ngoài, không khỏi cảm khái:

"Kiến Châu, Thu Linh, các người đã sinh được một đứa con trai tốt, để cho tôi cũng được thơm lây, coi như không tệ! Hắn sau này chính là kiêu ngạo của thôn Lục Gia chúng ta! Ha ha, không nghĩ tới, trong vòng một ngày tôi vậy mà có thể ngồi xe hơi hai lần! Đời này của tôi đã thấy đủ rồi!"

Lục Kiến Quân là thật tâm muốn khen Lục Lập Hành.

Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh cũng nở nụ cười:

"Chúng tôi cũng không nghĩ tới, Tiểu Hành hiện tại lại lợi hại như vậy! Nói đến thơm lây, chúng tôi mới là người được thơm lây!"

Ba người cười cười nói nói.

Lý Trường Sinh bên cạnh luôn cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.

Hắn và Lục Kiến Quân tranh cãi nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ thua qua.

Nhưng hôm nay, hắn thật sự là…

Thua quá thảm rồi!

Nghĩ tới đây, lòng thích sĩ diện của Lý Trường Sinh lại không chịu thua mà bắt đầu quấy phá. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:

"Nói đến ngồi xe, tôi thật ra cũng từng được ngồi mấy lần, đều là lúc đến trong huyện nói chuyện làm ăn!"

"Thật sao?" Lục Kiến Quân gần như đã đoán được tâm tư của hắn nhưng cũng không vạch trần:

“Thật sao?"

"Đúng vậy! Tôi rất rõ mấy chuyện trong huyện, các người biết nhà hàng nào đắt nhất trong huyện không?"

"Chỗ nào?"

"Đương nhiên là khách sạn quốc tế Song Thành rồi! Chỗ đó vô cùng cao cấp, các người chắc chắn là chưa từng nhìn thấy. Đó chính là chỗ ăn cơm của lãnh đạo huyện thành. Đương nhiên, nhân sĩ thành công cũng có thể đến ăn! Tôi đã từng may mắn đi vào, ở trong đó rất tráng lệ! Vô cùng đẹp."

Lục Kiến Quân nói tiếp:

"Ông tiến vào ăn cơm sao?"

Một câu lập tức khiến cho Lý Trường Sinh lúng túng;

"Khụ, tuy chưa từng ăn cơm, nhưng mà tôi vào đó để bàn chuyện làm ăn lớn. Hơn nữa, tôi có loại dự cảm mình chẳng bao lâu nữa sẽ có thể được ăn cơm ở trong đó! Ai, cũng không biết Tiểu Hành của các người sẽ mang các người đi ăn chỗ nào ăn cơm đây!"

Lý Trường Sinh cố ý cao ngạo mà hỏi.

Mấy người Lục Kiến Quân đưa mắt nhìn nhau.

Lý Trường Sinh thấy thế thì vô cùng đắc ý:

"Không có chuyện gì, cho dù là tùy tiện đi ăn trong một quán cơm nhỏ, các người cũng coi như là được đi ra núi lớn nhìn qua việc đời. Đương nhiên, muốn đến cảnh giới như tôi thì còn cần mấy năm…"

Hắn còn chưa dứt lời đã nghe tài xế nói:

"Đến khách sạn quốc tế Song Thành."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment