Lúc nãy trên đường đến.
Hoàng Thiên Lương đã soạn sẵn tiền.
Lục Lập Hành thấy vậy thì hơi không biết làm sao:
"Ông chủ Hoàng, anh không kiểm tra hàng trước sao?"
Làm gì có ông chủ nào còn chưa nhìn thấy hàng đã quyết định luôn!
"Không cần, tôi từng ăn quýt của cậu, anh Lục, người khác có thể tôi không tin được, nhưng mà là cậu tôi tín nhiệm một trăm phần trăm! Trực tiếp ký hợp đồng là được!"
"Được, vậy tôi cũng không khách sáo với ông chủ Hoàng nữa!"
Lục Lập Hành đứng dậy, đi lấy tiền.
Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh vẫn là lần đầu nhìn thấy con trai bàn chuyện làm ăn.
Không ngờ lại đơn giản như vậy.
Họ nhìn ra được, Hoàng Thiên Lương thật sự rất tín nhiệm Lục Lập Hành.
Trong lòng họ lúc này ngập tràn cảm giác tự hào.
Đúng vào lúc này, Lục Kiến Quân ở bên cạnh bỗng dưng đứng dậy:
"Khoan đã!"
Mọi người lập tức bắn ánh mắt về phía ông ấy.
Lý Trường Sinh ngồi bên cạnh, kéo nhẹ góc áo của ông ấy, ý bảo ông ấy đừng nói chuyện.
Còn âm thầm khinh bỉ trong lòng.
Thời khắc quan trọng như thế cũng đi làm phiền, chẳng trách làm gì cũng không thành!
Nhưng nào ngờ, Lục Kiến Quân căn bản không để ý Lý Trường Sinh.
"À thì, Tiểu Hành, có chuyện này chú cảm thấy vẫn là phải nói với cháu."
Lục Lập Hành nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì ạ?"
Lục Kiến Quân nói: "Hôm nay, lúc họp chợ bán quýt, mấy bà chị đó đều muốn mua, con bảo chú nói với cháu một tiếng sau này giữ lại cho họ một ít, họ bằng lòng đợi chỉ muốn mua ít quýt."
Trên đường đi.
Lục Kiến Quân nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quyết định nói chuyện này cho Lục Lập Hành.
Để Lục Lập Hành tự quyết định.
Bằng không thật sự ký hợp đồng, muốn hối hận thì cũng đã muộn.
Lục Lập Hành hơi ngẩn ra: "Chẳng phải họ không muốn mua quýt của chúng ta sao?"
"Đó là do họ chưa ăn, hôm nay sau khi ăn thử thì đều đợi mua."
Lục Lập Hành cau mày.
"Nhưng mà bây giờ cháu..."
Anh ta còn chưa nói dứt câu, thì đã nghe thấy Hoàng Thiên Lương cười rộ lên:
"Hầy, tôi còn tưởng là chuyện gì, thì ra là chuyện này. Anh Lục, bán, bán cho họ!"
"Nhưng mà, tiền đặt cọc này..."
"Tiền cọc cậu vẫn cầm, cho tôi 1500 kí lô gam quýt trước, số còn lại cậu có thể đem đi bán! Anh Lục, nếu cậu thật sự có thể bán ra thành tích, tạo danh tiếng tốt, thì cũng có lợi cho tiêu thụ hàng đóng hộp của tôi! Cậu nghĩ thử đi, Tôi dùng quýt tốt nhất cả huyện Song Thành làm hàng đóng hộp, cậu nói xem họ có sẵn lòng mua không? Đây đúng là quảng cáo sống mà!"
Suy cho cùng Hoàng Thiên Lương là người làm kinh doanh.
Rất nhanh đã hiểu rõ đạo lý này.
Và ra quyết định!
"Hơn nữa, nếu cậu thật sự làm cửa hàng trái cây, chúng ta còn có thể hợp tác! Đôi bên cùng thắng!"
Lục Lập Hành kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên Lương.
Người này quả thật không tệ.
Nghĩ lại, nếu không phải kiếp trước xảy ra biến cố, nhất định sẽ là bậc đàn anh về phương diện này.
Lục Lập Hành khẽ gật đầu: "Được, cứ quyết định vậy đi."
"Được, vậy ký hợp đồng thôi!"
Hoàng Thiên Lương lấy ra hợp đồng đã in sẵn trên đường đi, đưa cho Lục Lập Hành.
Hai người nhanh chóng ký tên đóng dấu thu tiền tại chỗ.
Cả quá trình liên tục một mạch.
Đợi khi làm xong mọi chuyện, Hoàng Thiên Lương nghiêm túc thu những thứ này lại:
"Được rồi, anh Lục, hợp tác vui vẻ!"
"Ừm, hợp tác vui vẻ!"
Đợi khi ăn cơm xong.
Lúc chuẩn bị rời đi, Hoàng Thiên Lương hỏi:
"Đúng rồi anh Lục, buổi tối cậu định ở đâu? Có chỗ ở chưa?"
"À, tôi à, đang định đi tìm một nhà trọ gần bệnh viện, ở tạm một đêm, ngày mai còn phải đi bán khoai lang!"
Hoàng Thiên Lương hơi sững sờ:
"Bán khoai lang? Cái này không dễ bán đâu! Người thành thị không thiếu khoai lang."
"Ừ, cho nên tôi định nghĩ thêm cách."
"Ừm, được."
Hoàng Thiên Lương gật gật đầu: "Thế này, cậu cứ ở khách sạn đi, tôi về xem thử có cách gì giúp cậu không, buổi tối sẽ gọi điện thoại cho cậu!"
Trong khách sạn có điện thoại.
Nhà Hoàng Thiên Lương tất nhiên cũng có điện thoại.
Thế này quả thật tiện hơn một chút.
Lục Lập Hành đang định nói chuyện thì nghe thấy Vương Cường ở sau lưng nói:
" Anh Lục, cậu không được từ chối đâu đấy, lúc chúng tôi đi đón các cậu, ông chủ Hoàng đã đặt sẵn phòng này rồi, bây giờ cũng không trả được, nếu cậu và các chú không ở, thì lỗ lắm!"
"Vương Cường!"
Hoàng Thiên Lương ngăn cản Vương Cường nói tiếp.
"Cảm ơn ông chủ Hoàng!"
Lục Lập Hành biết lòng tốt của Hoàng Thiên Lương, nên cũng không tiếp tục từ chối.
"Thế chúng tôi ở lại vậy!"
"Được, phục vụ, mau dẫn họ đến phòng."
"Vâng ạ."
Nhân viên phục vụ luôn ở bên cạnh đợi lệnh nhanh chóng gật đầu.
Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh trong lòng vui đến nở hoa.
Lục Kiến Quân cũng vô cùng vui vẻ.
Ông ấy vẫn chưa ở trong khách sạn đắt như thế này bao giờ.
Nghĩ đến đây, ông ấy hay liền nghĩ đến Lý Trường Sinh lúc nào cũng khoác lác.
Lục Kiến Quân nhìn Lý Trường Sinh một cái.
Cái nhìn này không quan trọng.
Ông ấy phát hiện Lý Trường Sinh đang bối rối đứng ở một bên.
Vẽ mặt đó giống như là rất khó xử.
Lục Kiến Quân đang định đi hỏi có chuyện gì.
Thì nghe Lý Trường Sinh nói:
"À thì, hay là, tôi đi trước nhé?"
Nội tâm Lý Trường Sinh lúc này đã ngưỡng mộ đến khóc luôn rồi.
Nay mình mơ ước rất nhiều năm vẫn chưa thành hiện thực.
Nhưng người của thôn Lục Gia lần đầu đến đã vào ở trong khách sạn quốc tế.
Vả lại, còn là ở trước mặt mình...
Lý Trường Sinh nháy mắt cảm thấy những lời mình nói trước đó vô cùng mất mặt.
Ông ta phải nhanh chóng rời đi mới được.
Thế nhưng.
Ông ta vừa dứt lời, thì nghe Vương Cường nói:
"Về gì mà về? Trưởng thôn Lý, chú cũng ở đây! Tôi cũng đặt phòng cho chú rồi!"
Lý Trường Sinh hơi sững sốt: "Thật... Thật sao?"
Mới vừa lúc nãy, ông ta còn tưởng, chỉ có người có quan hệ rất tốt với ông chủ như Lục Lập Hành mới xứng ở đây.
Có thế nào cũng không ngờ.
Vậy mà mình cũng có phần!
Lục Kiến Quân bất lực bước lên, kéo Lý Trường Sinh:
"Được rồi trưởng thôn Lý, anh cảm thấy ông chủ Hoàng sẽ lừa người khác sao?"
Lý Trường Sinh lập tức á khẩu.
Người giống như hoàng thiên lương mà đã nói ra rồi.
Tất nhiên đều là thật.
"Ông chủ Hoàng, tôi không có ý đó..."
"Ha ha, không sao, trưởng thôn Lý, chú và anh Lục đều là đối tác của tôi, năm nay mọi người cùng cố gắng, nâng cao thành tích kinh doanh.!"
"Được, được. Thôn Quả Thụ của chúng tôi nhất định nỗ lực!"
Gặp được người tốt như thế, trong lòng Lý Trường Sinh bỗng đầy ý chí phấn đấu.
"Được rồi, vậy tôi đi trước, anh Lục, tối liên lạc sau nhé!"
"Được."
Sau khi Hoàng Thiên Lương và Vương Cường đi.
Mấy người không kịp đợi mà đi theo nhân viên phục vụ đến phòng.
Lục Kiến Quân và Lý Trường Sinh một phòng
Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh một phòng.
Lục Lập Hành ở một mình một phòng.
Sau khi vào, anh ta nhìn điện thoại trong phòng.
Cầm lên rồi lại để xuống.
Sau cùng.
Lặng lẽ thở dài:
"Haizz, vẫn phải có điện thoại mới được, như vậy liên lạc cũng tiện hơn, chỉ tiếc là thời đại này..."
"Mà thôi, vẫn là nhanh chóng nghĩ cách lắp điện thoại cho trong nhà, cũng không biết Vãn Thanh lúc này đang làm gì! Con bé Thiên Thiên đó cũng không biết đã ngủ chưa, còn có ông chó nữa..."
Mới một ngày không gặp.
Vậy mà lại hơi nhớ họ rồi!
------
Dịch: MBMH Translate