Thôn Lục Gia.
Đã là bảy giờ tối.
Ăn xong cơm tối, Chu Ngọc Hà đi thu dọn chén dĩa.
Lục Lập Vĩ đi thu khoai lang hôm nay bán ra.
Cố Vãn Thanh thì ở cạnh Thiên Thiên làm bài tập dưới đèn.
Mấy ngày nay, hình như Thiên Thiên đã khai thông đầu óc.
Làm bài tập cực kỳ nhanh, cũng không sai chính tả gì mấy.
Không lâu sao, cô bé đã làm xong.
Thiên Thiên nhỏ nhắn giơ cao vở bài tập:
"Chị Hai, xem giúp Thiên Thiên, có sai không ạ?"
"Được."
Cố Vãn Thanh xoa xoa tóc Lục Thiên Thiên, cầm lấy vở bài tập.
Sau khi tỉ mỉ xem nội dung trên đó, Cố Vãn Thanh cười nói:
"Thiên Thiên giỏi quá, hôm nay không sai chữ nào cũng không sai đề nào! Biểu dương nào!"
"Yeah, yeah! Tốt quá, tốt quá, vậy ngày nay cô giáo sẽ phát hoa hồng nhỏ cho Thiên Thiên."
"Ha ha, Thiên Thiên đi học đến bây giờ, nhận được bao nhiêu hoa hồng nhỏ rồi?"
"Ờm..."
Vừa nói đến chuyện này, Lục Thiên Thiên nhanh chóng thu lại nụ cười.
Cô bé... Hình như vẫn chưa nhận lần nào!
Mắt thấy Cố Vãn Thanh vẫn muốn hỏi.
Lục Thiên Thiên nhanh chóng đổi chủ đề:
"Chị Hai, chị nói xem bây giờ anh Hai đang làm gì? Lúc nào mới về được?"
"Anh ấy à!"
Nói đến Lục Lập Hành, Cố Vãn Thanh lập tức quên mất câu hỏi lúc nãy.
Trên mặt mang theo nụ cười:
"Chắc là mới ăn cơm xong, đang bận gì đó nhỉ? Sao thế? Thiên Thiên nhớ anh Hai rồi sao?"
Lục Thiên Thiên bĩu môi, cười rộ lên:
"Không có đâu, Thiên Thiên không nhớ anh Hai chút nào, là chị Hai nhớ anh Hai!"
Lúc Lục Lập Vĩ đi ngang qua, vừa hay nghe thấy câu này.
Anh cười sờ sờ mũi:
"À thì, anh chưa nghe gì hết, hai chị em tiếp tục, tiếp tục đi..."
Cố Vãn Thanh nháy mắt đỏ mặt.
"Thiên Thiên đừng nói bậy!"
Lục Thiên Thiên phồng má:
"Thiên Thiên không có nói bậy đâu, chị Hai nhớ anh Hai rồi. Hôm nay lúc Thiên Thiên về, còn nhìn thấy chị Hai cầm quần áo của anh Hai ngẩn người. Ngay cả Thiên Thiên ở bên cạnh đi qua cũng không thấy!"
Lục Lập Vĩ từ trong phòng đi ra, đang định tiếp tục đi làm việc thì nghe thấy lời này, càng không nhịn được mà phụt cười!
"Ha ha..."
Cố Vãn Thanh: ...
Cô nhanh chóng bịt miệng Lục Thiên Thiên lại:
"Thiên Thiên, em đừng nói nữa. Anh Cả, em, em không có. Em chỉ là, chỉ là thấy quần áo của Lập Hành hỏng rồi, nghĩ xem có cần vá lại cho anh ấy không!"
Lục Lập Vĩ khó khăn lắm mới nhịn cười được:
"Ừ, anh biết, biết mà, con bé Thiên Thiên đó chỉ biết nói bậy."
Nếu Tiểu Hành nhìn thấy vợ của nó như thế này, nhất định là vui lắm nhỉ?
Thằng nhóc này, cuối cùng cũng hết khổ rồi!
Cố Vãn Thanh gật đầu: "Phải, chỉ biết nói bậy!"
Sao cô không nhớ lúc cô cầm quần áo của Lục Lập Hành, Thiên Thiên về rồi nhỉ?
Con bé này bây giờ càng ngày càng lanh lợi!
Không được, sau này phải tránh nó đi.
Lục Thiên Thiên khó khăn lắm mới víu được tay Cố Vãn Thanh, dùng sức hít một hơi.
Không phục lớn tiếng hét:
Không có, em không nói bậy, anh cả mới nói bậy! Rõ ràng chị Hai..."
Cô bé còn chưa nói hết câu.
Đã bị Cố Vãn Thanh bịt miệng lần nữa.
Lần này.
Bất kể Lục Thiên Thiên giãy giụa ra sao, cũng không giãy ra được!
Cô bé chỉ đành vừa lắc đầu, vừa nói không rõ tiếng:
"Em..."
"Em không nói chị Hai nữa..."
"Hu hu hu"
Vừa nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của Lục Thiên Thiên, trái tim Cố Vãn Thanh lại mềm nhũn.
Giọng nói của cô cũng ôn hòa hơn một chút:
"Thật sự không nói nữa?"
"Ừm, không nói nữa!"
Lục Thiên Thiên ra sức gật đầu.
Lúc này Cố Vãn Thanh mới buông cô bé ra.
Nhưng ừa thả ra, Lục Thiên Thiên đã tức tốc trốn thoát khỏi tay cô.
Vừa chạy còn vừa đưa tay lên làm thành hình cái loa, hét lớn:
"Chị Hai nhớ anh Hai rồi"
Cố Vãn Thanh: ...
Còn bé này, muốn ăn đòn đây mà!
Chu Ngọc Hà thu dọn chén dĩa xong đi ra, nhìn thấy cảnh này, cười không khép được miệng:
"Được rồi Thiên Thiên, nghịch ngợm thật đấy!"
Lục Thiên Thiên lè lè lưỡi, lại làm mặt quỷ với hai người:
"Plè plè plè, em đi tìm Trương Tiểu Tiểu chơi đây."
Cô bé đang định đi thì bị Chu Ngọc Hà cản lại:
"Không đúng nha, Thiên Thiên, em nhìn thấy Đại Hoàng chưa? Sao chị cảm thấy cả buổi chiều không gặp nó rồi nhỉ?"
Lời này vừa nói ra.
Lục Thiên Thiên tắt ngúm nụ cười:
"Đúng nhỉ, Đại Hoàng đâu? Hôm nay em về đã không nhìn thấy nó, chị Hai, chị Cả, Đại Hoàng, Đại Hoàng không phải đi mất rồi chứ?"
Vừa nghĩ đến khả năng này.
Lục Thiên Thiên tuôn trào nước mắt.
Lúc Đại Hoàng con là một con cún con đã bắt đầu chơi với cô bé.
Bây giờ, đã là người nhà, người bạn tốt nhất của cô bé!
Nếu như mất...
Vậy phải làm sao đây?
Lục Thiên Thiên không dám nghĩ.
Chu Ngọc Hà, Cố Vãn Thanh cũng sốt ruột!
Lục Lập Vĩ thậm chí còn không làm việc nữa:
"Anh đi tìm, mọi người đừng vội!"
Họ bận rộn cả ngày, cũng Quả thật không chú ý đến không thấy Đại Hoàng đâu nữa!
...
Lúc này.
Cửa thôn.
Vương Thiết Trụ đang chạy về nhà.
Hôm nay làm xong việc, anh ta đi tìm Trương Nhị Cẩu chơi.
Anh ta muốn học chạy xe đạp.
Trên thị trấn rất nhiều nhà đều có, anh ta cũng muốn mua một chiếc.
Hơn nữa.
Vương Thiết Trụ có dự cảm, mình có thể mua được nhanh thôi.
Dù gì, đi theo anh Lục là thật kiếm được rất nhiều tiền.
Hai ngày nay đi theo Trương Nhị Cẩu học chạy xe cũng nhỏ chút thành tựu nho nhỏ.
Bây giờ đã có thể chạy trên đường rồi.
Vì thế.
Vương Thiết Trụ vô cùng vui vẻ, vừa đi vừa hát nghêu ngao!
Lúc đi đến cửa thôn.
Anh ta khựng lại.
"Cẩu gia, sao mày vẫn ở đây?"
Nói đoạn, anh ta đi đến một tảng đá lớn ở bên cạnh.
Đại Hoàng đang nằm trườn ở đó.
Hồi chiều làm xong việc rồi ra thôn, Vương Thiết Trụ đã nhìn thấy Đại Hoàng ở đây rồi.
Lúc đó.
Anh ta còn gọi Đại Hoàng đi chơi chung với anh ta.
Nhưng mà Đại Hoàng không thèm để ý anh ta.
Vương Thiết Trụ biết, trừ lời nói của Lục Lập Hành thì thường thì Đại Hoàng không nghe lời của người khác.
Đây là một con chó có tư tưởng riêng.
Nên anh ta cũng không nói nhiều.
Nhưng bây giờ đã hai tiếng trôi qua.
Vậy mà Đại Hoàng vẫn ở đây, hơn nữa hình như là còn không đổi tư thế.
Vương Thiết Trụ cảm thấy được không đúng lắm:
"Cẩu gia, mày đang làm gì vậy? Có phải có chuyện gì sắp xảy ra không?"
Cuối cùng thì Đại Hoàng cũng nghiêng đầu sang, cho Vương Thiệt Trụ một cái ót.
Vương Thiết Trụ: ...
"Cẩu gia, hay là theo tao về nhà nhé?"
Đại Hoàng tiếp tục không lên tiếng!
Vương Thiết Trụ: "Về nhà tao mua xương cho mày ăn!"
Nghe thấy chữ "xương".
Tai của Đại Hoàng hơi động đậy.
Nhưng vẫn không xoay đầu qua như cũ.
Vương Thiết Trụ lúng túng!
"Sao đến xương mà Cẩu gia cũng không thích ăn nữa vậy? Có phải bệnh rồi không?"
Đang suy nghĩ, anh ta nhìn thấy Trương Xuân Hoà cầm một chén thịt, chạy nhanh qua đây:
"Cẩu gia, nào nào nào, ăn thịt nào, tao nấu cho mày rồi, chắc chắn rất ngon!"
"Thiết Trụ? Sao cậu cũng ở đây? Cậu cũng đến thăm Cẩu gia à? Ai da, cu cậu này ở đây cả ngày rồi đấy!"
"Cái gì? Một ngày rồi?"
"Ừ, buổi sáng lúc tôi từ đây đi ra, nó đã ở đây rồi, cũng không biết làm gì nữa, gọi thế nào cũng không nghe, sợ nó đói, nên tôi mang đồ ăn cho nó đây nè. Thiết Trụ, Cẩu gia làm sao vậy? Trong nhà Tiểu Hành đã xảy ra chuyện gì sao?"
------
Dịch: MBMH Translate