Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 219 - Chương 219 - Thiên Thiên Không Tìm Thấy Nhà

Chương 219 - Thiên Thiên Không Tìm Thấy Nhà
Chương 219 - Thiên Thiên Không Tìm Thấy Nhà

"Chuyện sao? Không có, chỉ là anh Lục đến trong huyện bán quýt, không ở nhà, còn lại cũng không có chuyện gì cả!" Vương Thiết Trụ nói với vẻ nghi ngờ.

Trương Xuân Hòa nghe xong thì lập tức bừng tỉnh đại ngộ:

"Tôi đã biết, Cẩu gia đây là đang chờ Lục huynh đệ!"

"Hả?"

"Chó là người thân nhất của chủ nhân, Lục huynh đệ không ở nhà, nó chắc chắn là đang nhớ Lục huynh đệ, trước kia lúc Thiên Thiên đi học, nó còn ở trường học với Thiên Thiên mấy ngày nữa!"

"Thật sao?" Vương Thiết Trụ ngạc nhiên nhìn về phía Đại Hoàng:

"Thì ra Cẩu gia lại tri kỷ như thế? Cẩu gia, cẩu gia, mày lúc nào thì đẻ con vậy? Đến lúc đó tao cũng nuôi một con, ha ha, quá ấm!"

Đại Hoàng nghe xong lời này thì yên lặng liếc mắt. Sau đó, nó đặc biệt dịch sang bên cạnh, cách xa Vương Thiết Trụ.

Vương Thiết Trụ trông thấy tình cảnh này, lập tức khẽ giật mình:

"Hiệu trưởng Trương, thầy nói xem, Cẩu gia đây là đang ghét bỏ tôi sao?"

Trương Xuân Hòa gật đầu: "Ha ha, hình như vậy!"

Vương Thiết Trụ yên lặng thở dài.

"Được rồi, được rồi, Cẩu gia, đừng chờ ở chỗ này nữa, đều đã trễ thế như vậy rồi, tuyến xe cũng đã quá rồi. Anh Lục hôm nay chắc là sẽ không trở về đâu!"

Đại Hoàng lại yên lặng dịch ra xa một chút.

Tên ngốc này ~

Thật thật là phiền ~

Còn có chủ nhân cũng thật là ~

Làm sao hiện tại vẫn chưa về nhà?

Vương Thiết Trụ thấy thế thì vô cùng bất đắc dĩ:

"Đây…"

Trương Xuân Hòa cũng thở dài: "Tôi thấy nó cũng không có ý định trở về đâu, không có chuyện gì, nhà tôi ở gần đây, thỉnh thoảng sẽ đến xem nó. Cậu đi về trước đi, mấy người Thiên Thiên không thấy Đại Hoàng sẽ lo lắng, cậu trở về tranh thủ báo tin cho bọn họ luôn đi."

"Vậy cũng được!"

Vương Thiết Trụ đứng dậy, chào tạm biệt với Đại Hoàng rồi mới rời khỏi!

Lục Lập Vĩ đã tìm Đại Hoàng một hồi lâu. Ngày bình thường Đại Hoàng thích nhất là đến mấy nhà có chó cái. Hắn đã đi tìm toàn bộ, thế nhưng vẫn không nhìn thấy Đại Hoàng. Người trên thôn chỉ nói trông thấy Đại Hoàng đi ra ngoài. Đã gần một ngày rồi, nó rốt cuộc đã đi đâu?

Lục Lập Vĩ vô cùng cuống cuồng. Lúc đang nghĩ ngợi, hắn trông thấy Vương Thiết Trụ đi tới. Lục Lập Vĩ lập tức đi lên hỏi thăm: "Thiết Trụ, cậu trông thấy…"

Hắn còn chưa nói hết lời, đã nghe Vương Thiết Trụ nói: "Anh Lập Vĩ, anh đang tìm Đại Hoàng sao? Nó đang ở trước cửa thôn!"

"Cửa thôn?"

Lục Lập Vĩ thì thầm dưới, liền bắt đầu đi tới cửa thôn.

Vương Thiết Trụ tranh thủ thời gian ngăn cản hắn: "Ai, anh Lập Vĩ, anh chờ một chút. Tôi nói cho anh biết, tôi vừa mới gọi nó trở về, thế nhưng mà nó không muốn. Tôi cảm thấy, Cẩu gia đang chờ anh Lục. Anh Lục không trở lại, nó chắc là sẽ không trở về đâu."

"Chờ Tiểu Hành? Thế nhưng Tiểu Hành hôm nay căn bản sẽ không trở lại!"

"Vậy sao, vậy phải làm sao bây giờ?" Vương Thiết Trụ cũng vô cùng xoắn xuýt.

Lục Lập Vĩ trầm mặc: "Phải làm thế nào đây?"

Hai người trầm mặc một hồi, Vương Thiết Trụ chợt nhớ tới gì đó, nói:

"Anh Lục, tôi có chủ ý này!"

Sắc trời dần dần tối xuống.

Trương Xuân Hòa đã ở chỗ này với Đại Hoàng một hồi lâu. Thế nhưng Đại Hoàng vẫn không nhúc nhích. Trương Xuân Hòa nghĩ một lúc, cuối cùng đi tới bên cạnh Đại Hoàng:

"Cẩu gia, hay là về nhà trước đi? Ngày mai lại đến, trời tối rồi, bên ngoài không an toàn!"

Lúc này vẫn có người xấu. Có một số người thích trộm cắp, đánh bài đến nửa đêm, sẽ đi trộm chó. Thủ đoạn sự khốc liệt, làm cho người ta lạnh người. Tuy chuyện này chưa từng xảy ra tại thôn Lục Gia, nhưng ở những thôn khác lại thường xuyên có. Trương Xuân Hòa có chút lo lắng. Thấy Đại Hoàng vẫn bất động, hắn có chút khó khăn:

"Vậy phải làm sao bây giờ!"

Chính vào lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng khóc lớn. Đại Hoàng lập tức giật mình đứng lên.

Trương Xuân Hòa giật nảy mình:

"Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có tiếng trẻ em khóc? Bọn buôn người đã bị bắt lại rồi mà! Người nào lại gặp nguy hiểm rồi?"

Đại Hoàng cũng dựng lỗ tai lên.

Trương Xuân Hòa nghe chốc lát thì cảm thấy là lạ:

"A? Giọng này hình như còn có chút quen tai?"

"Đây không phải, đây không phải là giọng Thiên Thiên hay sao?"

Trong lúc hắn nói chuyện, Đại Hoàng đã nhanh chóng xông ra ngoài!

Thiên sát ~

Tên hỗn đản nào dám đụng đến đứa nhóc của nó?

Tiếng khóc kia càng ngày càng gần. Thỉnh thoảng còn có tiếng kêu:

"Hu hu, Đại Hoàng, mày ở chỗ nào vậy?"

"Hu hu hu, Thiên Thiên lạc đường rồi~ "

"Thiên Thiên, Thiên Thiên không trở về được, hu hu, làm sao bây giờ? ~ "

"Anh hai, anh cả, các người đang ở đâu? Đại Hoàng không muốn Thiên Thiên nữa~ "

"Hu hu hu ~ "

Tiếng khóc này vô cùng thê thảm.

Trương Xuân Hòa chạy theo Đại Hoàng tới thì hơi sững sờ!

Tiếng khóc này có chút không đúng!

Nào có đứa nhỏ nào khóc mà nói chuyện còn rõ ràng như thế?

Làm sao đều cảm giác là Thiên Thiên đang cố ý!

Hắn nghi ngờ đi theo!

Mà lúc này.

Một bên khác.

Lục Lập Vĩ và Vương Thiết Trụ đang ngồi xổm ở trong rừng cây phía sau Thiên Thiên. Sau khi Lục Thiên Thiên khóc xong thì quay đầu nhìn bọn họ:

"Anh cả, anh Thiết Trụ, như này đúng không?"

Vương Thiết Trụ nói:

"Đúng đúng đúng, Thiên Thiên, cứ khóc như vậy!"

"Em cứ khóc như vậy, lát nữa Đại Hoàng sẽ trở về, đừng lo lắng!"

"Nó chắc chắn không nỡ nhìn em khóc! Tiếp tục, tiếp tục!"

Lục Thiên Thiên dùng sức gật đầu: "Ừm."

Sau đó, nàng dùng sức bấm cánh tay của mình một cái. Cảm nhận được đau đớn truyền tới, Lục Thiên Thiên lúc này thật sự rơi nước mắt.

"Hu hu, oa oa, thật là đau ~ "

"Đại Hoàng, mày ở chỗ nào vậy?"

Đại Hoàng vừa nghe thấy âm thanh này, nào còn quan tâm được nhiều như vậy! Nó gần như dùng tốc độ nhanh nhất, chạy về phía Lục Thiên Thiên. Đến bên người Lục Thiên Thiên, trông thấy bên người nàng không ai. Đại Hoàng nhanh chóng đi lên, bảo hộ Lục Thiên Thiên ở phía sau mình. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía trước.

Thiên Thiên vừa nhìn thấy Đại Hoàng, lập tức nở nụ cười. Nàng tiến lên một bước, ôm lấy cổ Đại Hoàng:

"Đại Hoàng, Đại Hoàng, mày đã đến rồi sao?"

"Hu hu hu, mày là tới mang Thiên Thiên về nhà sao?"

"Thiên Thiên nhớ nhà rồi!"

Vương Thiết Trụ ở trong chỗ tối yên lặng giơ ngón tay cái cho Lục Thiên Thiên.

Nha đầu này, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

Đại Hoàng bị ôm một cái như thế, toàn bộ tim chó đều mềm nhũn. Nó lập tức dùng đầu cọ cọ Lục Thiên Thiên, ra hiệu nàng đừng khóc nữa.

"Gâu gâu ~ "

Cẩu gia ở đây ~

Đi đi đi ~

Cùng Cẩu gia về nhà ~

Nó che Lục Thiên Thiên ở sau lưng, mình thì đi ở phía trước. Nó bước từng bước một về phía trước! Lục Thiên Thiên cũng đuổi theo sát.

Lúc Trương Xuân Hòa đến thì trông thấy một người một chó đã đi rất xa. Nhưng hắn vẫn rất lo lắng:

"Này, Thiên Thiên, sao cháu lại tới đây một mình vậy? Cháu chờ chú một chút, chú đưa cháu về nhà! Hai người đi như vậy cũng quá nguy hiểm! Trời đã tối hoàn toàn rồi…"

Trương Xuân Hòa nói xong thì muốn tiếp tục chạy tới. Vương Thiết Trụ và Lục Lập Vĩ nhanh chóng đi ra kéo hắn lại:

"Hiệu trưởng Trương, không cần không cần, chúng tôi ở đây!"

Trương Xuân Hòa hơi sững sờ:

"Các, các người…"

"Suỵt!"

Hai người ra hiệu cho Trương Xuân Hòa không cần nói. Lục Lập Vĩ cười giải thích:

"Không có cách nào khác, nếu không làm như vậy thì Đại Hoàng sẽ không chịu về nhà, chỉ có thể hi sinh Tiểu Thiên Thiên, không có chuyện gì, chúng tôi sẽ bảo vệ bọn họ ở phía sau."

Trương Xuân Hòa lập tức bừng tỉnh đại ngộ:

"Đây là chủ ý của người nào vậy?"

"Là Thiết Trụ nghĩ ra, ha ha!"

"Thiết Trụ hiện tại cũng thông minh như vậy rồi sao?"

Trương Xuân Hòa ném cho hắn một ánh mắt tán thưởng.

Vương Thiết Trụ ngượng ngùng gãi gãi đầu:

"Đều là anh Lục dạy tốt! Theo anh Lục lăn lộn, đương nhiên sẽ thông minh hơn một chút!"

"Ha ha, không tệ không tệ, cũng không biết bên phía Lục Lập Hành thế nào rồi. Chuyện làm ăn trên huyện thành cũng không có dễ làm như vậy…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment