Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 221 - Chương 221 - Gặp Lại Người Quen

Chương 221 - Gặp Lại Người Quen
Chương 221 - Gặp Lại Người Quen

Lục Lập Hành đã ngồi ở phòng tiếp khách hai mươi phút nhưng Trịnh Minh Đào còn chưa tới. Hắn nghi hoặc đứng lên, đang muốn ra ngoài nhìn xem. Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.

“Anh chính là người bán khoai lang kia?"

Người tới tuổi còn rất trẻ, xem ra chỉ chừng hai mươi. Giữa hai đầu lông mày của hắn mang theo chút ngạo khí. Trông thấy Lục Lập Hành, hắn có chút không kiên nhẫn.

Lục Lập Hành thấy thế thì khách sáo gật đầu: "Là tôi."

"Tôi là Lý Nhan của nhà máy bột khoai lang Mỹ Vị. Anh thể gọi tôi là trợ lý Lý, chúng tôi không cần khoai lang của anh, anh đi đi!" Lý Nham vênh vang đắc ý nói.

Dù vừa rồi hắn đã gọi điện cho cậu chủ. Thế nhưng, hắn càng nghĩ càng thấy không ổn. Nếu như nói tên bán khoai lang đột nhiên xuất hiện biến mất. Vậy chẳng phải là không cần phiền toái như vậy nữa sao?

Trong công ty này, sau khi ông chủ ngã bệnh thì chủ quản Trương là người có khả năng nhất quản lý việc buôn bán nhất. Dù sao, cậu chủ kia cũng không hiểu gì cả. Hắn tới thì mọi người cũng sẽ không phục hắn. Hắn cần phải nịnh bợ chủ quản Trương thật tốt.

Cho nên, sau khi hỏi thăm bảo an, Lý Nham liền tới phòng tiếp khách.

Lục Lập Hành nghe thấy lời này thì hơi sững sờ.

"Không muốn nữa?"

Thế nhưng, vừa rồi chủ quản Trịnh kia rõ ràng là thể hiện mình vô cùng hứng thú mà. Làm sao lại đột nhiên không muốn nữa?

"Đúng vậy, không muốn nữa."

Thái độ của Lý Nham rất kiên quyết.

Lục Lập Hành luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ.

Hắn nghĩ một lúc rồi nói: "Vừa rồi là chủ quản Trịnh bảo tôi đợi ở chỗ này. Muốn tôi đi thì để tôi nói lại một tiếng với chủ quản Trịnh đã? Nếu không thì sẽ có vẻ như tôi không biết lễ phép!"

"Anh…"

Lý Nham không nghĩ tới một người bán khoai lang thế mà còn có tâm tư bậc này.

Hắn có chút nổi giận: "Chủ quản Trịnh bề bộn nhiều việc, không rảnh gặp anh."

"Vậy thì tôi vẫn nên chờ một chút vậy."

Thái độ của trợ lý Lý này khiến Lục Lập Hành cảm thấy, hắn không cùng một phe với chủ quản Trịnh. Xem ra chỗ buôn bán không lớn này còn có một số tranh đấu nội bộ.

Lục Lập Hành không muốn buông tha cơ hội lần này.

"Anh thật đúng là, anh không đi, cũng đừng trách tôi không khách sáo!"

Lý Nham nói xong liền quay đầu, mở cửa:

"Bảo an, bảo an! Đến đuổi người này đi!"

Hắn vừa dứt lời, chợt thấy một người đi vào từ bên ngoài.

Người kia tầm hai mươi tuổi, giữa hai đầu lông mày còn mang theo nét ngây ngô.

Sắc mặt hắn lại hết sức khó coi: "Trợ lý Lý, anh hô to gọi nhỏ gì ở chỗ này thế? Không phải là đang họp sao?"

Nghe thấy giọng nói này, ánh mắt của Lục Lập Hành lập tức trở nên cổ quái.

Sẽ không trùng hợp như thế chứ?

Trên mặt Lý Nham cũng lập tức lộ ra ý cười:

"Cậu chủ, ngài trở lại nhanh như vậy sao? Bên này bên này, phòng họp ở chỗ này!"

Hắn cũng không để ý tới Lục Lập Hành mà đi ra ngoài khách sáo dẫn đường cho "cậu chủ”.

Nhưng cậu chủ lại không rảnh để ý đến hắn: "Anh vừa mới muốn đuổi người nào đi?"

Lý Nham vội vàng nói: "Không có người nào, không có người nào cả, chỉ là một người…"

Lý Nham còn chưa dứt lời, đã nghe bảo an Tiểu Cương nhanh chóng đáp lời:

"Cậu chủ, là một người bán khoai lang, khoai lang kia rất lớn, vừa rồi chủ quản Trịnh đã nhìn qua, nói là muốn dùng khoai lang của hắn! Cuộc họp đoán chừng đang nói về việc này."

Sắc mặt của Lý Nham lập tức thay đổi!

Cái tên miệng rộng này!

Hắn muốn phản bác, nhưng đã chậm.

Lý Nham đành phải cười theo: "Đúng vậy, nhưng tôi cảm thấy hắn là lừa gạt, tôi liền muốn đuổi hắn đi."

"Như vậy sao, tôi đi xem một chút!"

Hắn nói xong liền trực tiếp tiến lên, đẩy cửa ra.

Khi thấy Lục Lập Hành, đồng tử hắn bỗng nhiên trợn to, trong mắt tràn đầy kinh hỉ.

Ngay sau đó, hắn ho nhẹ một tiếng, liếc mắt ra hiệu cho Lục Lập Hành một cái, sau đó cố gắng nói nghiêm túc:

"Anh chính là người muốn bán khoai lang kia?"

Lục Lập Hành đành phải phối hợp với hắn: "Đúng vậy."

"Được, Tiểu Lý, anh đi ra ngoài trước đi, nói với đám người trong phòng họp là lát nữa tôi sẽ đến. Tôi xem khoai lang trước một chút."

"Ách, chuyện này… cậu chủ, chủ quản Trương và tất cả mọi người đều đang đợi ngài."

Lý Nham còn chưa thấy khoai lang của Lục Lập Hành. Thế nhưng, hắn biết, không thể để cho ông chủ xem khoai lang kia được. Dựa theo ý của chủ quản Trương, gọi cậu chủ trở về, chính là vì để hắn gật đầu. Nếu như hắn không nghe theo sự không chế, coi trọng người bán khoai lang này thì phải làm sao bây giờ?

Cậu chủ nghiêng đầu lại, trừng mắt liếc hắn một cái:

"Tôi là chủ hay là anh là chủ đây?"

"Ngài là chủ, tôi sẽ đi ngay."

Thấy cậu chủ sắp nổi nóng, Lý Nham đành phải nhanh chóng lui ra ngoài.

Cậu chủ nhỏ cuối cùng cũng buông lỏng. Hắn đi tới cửa, nhìn xung quanh một chút. Sau khi phát hiện không ai mới nhanh chóng đóng cửa lại. Sau khi quay người, vẻ mặt đã đổi thành tươi cười:

"Anh Lục, anh Lục, sao lại là anh?"

Lục Lập Hành cũng vô cùng bất đắc dĩ: "Liễu huynh đệ, thì ra nhà máy này là của các người sao!"

Vị "cậu chủ nhỏ" này chính là Liễu Thiên Minh. Khó trách tin tức mà hệ thống cho lại liên quan tới Liễu Kiến Triều. Thì ra là đang đợi ở chỗ này.

"Đúng vậy, đúng vậy, là chúng tôi, anh bán khoai lang sao? Bao nhiêu khoai lang vậy! Cha tôi vẫn chưa xuất viện. Anh chờ chút, tôi đi nói lại với cha tôi, trực tiếp dùng của anh."

Liễu Thiên Minh nói xong liền muốn đi ra ngoài.

Lục Lập Hành nhanh chóng ngăn cản hắn: "Cậu không nhìn khoai lang một chút sao?"

"Không cần, không cần, anh là người tốt như vậy, sao lại hại chúng tôi được chứ? Lại nói, anh đã cứu ba tôi, phần ân tình này nặng hơn số khoai lang kia nhiều! Khoai lang của anh như thế nào thì tôi đều mua!"

Vào lúc trông thấy Lục Lập Hành, Liễu Thiên Minh đã hạ quyết tâm. Năm nay, cho dù là phải bồi thường tiền thì cũng phải giúp Lục Lập Hành.

"Ai." Lục Lập Hành thở dài:

"Chuyện này không thể nhập làm một được. Anh làm buôn bán, vẫn phải lấy chất lượng làm chuẩn, xem hết hàng, mới quyết định. Không thể bởi vì chuyện này mà hủy tâm huyết nửa đời người của cha anh được."

Liễu Thiên Minh nghe xong lời này thì ngẩn ngơ.

Lục Lập Hành trực tiếp xách túi khoai lang của mình qua:

"Có điều, cậu cũng không cần lo lắng. Tôi có thể cam đoan với cậu rằng, hàng của tôi có thể nói là tốt nhất trong toàn bộ huyện Song Thành, thậm chí là toàn bộ Trung Châu. Xem một chút đi!"

Liễu Thiên Minh tiếp nhận cái túi rồi xem xét.

Hắn lập tức cảm thấy kinh ngạc!

"Cái này, cái này, cái này…. Khoai lang này cũng quá tốt rồi! Khó trách chú Trịnh lại không đồng ý ký với An gia, muốn để tôi trở về đưa ra quyết định! Lục đại ca, khoai lang này của anh quá tuyệt vời! Chỉ là…"

Liễu Thiên Minh nói một hồi liền cúi thấp đầu:

"Tôi vẫn phải đi tìm ba tôi, tuổi của tôi quá nhỏ, đám lão già trong xưởng kia cho tới bây giờ đều không tin tôi, cảm thấy tôi không thể tiếp nhận nhà máy bột khoai lang. Bọn họ bảo tôi trở về, thực ra cũng chỉ là cho có mà thôi. Chuyện ký tên cũng không liên quan đến tôi, bọn họ căn bản sẽ không nghe ý kiến của tôi."

"Lục đại ca, anh chờ một chút, tôi sẽ đi nói lại ba tôi một chút! Hắn không đồng ý, tôi sẽ nói cho đến khi hắn đồng ý thì thôi."

"An gia gì đó, tuy năm nay đã cải tiến, nhưng khoai lang của bọn hắn căn bản là không được!"

"Tôi không thể để xưởng bột khoai lang nhà chúng tôi bị hủy trong tay đám người trấn An Bình kia được!"

Liễu Thiên Minh hạ quyết tâm.

Lục Lập Hành nghe vậy thì hơi sững sờ.

"Trấn An Bình?"

Ngay sau đó, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu hắn:

"Chúc mừng kí chủ, nhận được cẩm nang tin tức x1."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment