Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 222 - Chương 222 - Cậu Có Tin Tôi Không

Chương 222 - Cậu Có Tin Tôi Không
Chương 222 - Cậu Có Tin Tôi Không

"Cẩm nang tin tức đã được để vào trong ba lô, mời ký chủ chú ý kiểm tra và nhận!"

Lúc này lại có cẩm nang tin tức?

Lục Lập Hành không chút suy nghĩ liền kích mở.

Một tin tức hiện lên trong đầu:

"Trong lúc hợp tác với Liễu gia, An gia trấn An Bình lại cấu kết với Trương Vĩ của nhà máy bột khoai lang Mỹ Vị, làm hàng nhái, dùng lượng lớn khoai lang hỏng, khiến cho người dùng bột khoai lang của Mỹ Vị năm nay bị ngộ độc vô số! Nhà máy bột khoai lang Mỹ Vị cũng bởi vậy mà đóng cửa. Cậu chủ nhỏ của nhà máy- Liễu Thiên Minh, đứng trước khoản tiền bồi thường kếch xù, từ đó không gượng dậy nổi, tinh thần uể oải, hủy cả đời."

Lục Lập Hành nhíu mày. Hắn nhìn về phía Liễu Thiên Minh. Liễu Thiên Minh lúc này vẫn là một thiếu niên tinh thần phấn chấn. Thế mà, nếu như dựa theo quỹ tích ban đầu thì không đến nửa năm, hắn sẽ phải thừa nhận đả kích cực lớn, sau đó bị hủy cả đời sao? Rõ ràng là một thiếu niên tốt như vậy!

Lục Lập Hành hít sâu một hơi rồi nói: "Liễu huynh đệ."

"Hả?" Liễu Thiên Minh ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười nói: "Anh Lục, anh gọi tôi là Thiên Minh là được rồi."

"Ừm, Thiên Minh, dựa theo lời cậu nói, cậu cứ như vậy mà chạy đi tìm cha cậu thì cha cậu sẽ nghe lời cậu sao?"

Liễu Thiên Minh hơi sững sờ, sau đó lắc đầu. Bên trong ánh mắt chứa đầy sự ảm đạm: "Không biết nữa, cha tôi vẫn luôn cảm thấy tôi không phải là người làm ăn, chỉ biết chơi, đoán chừng chỉ sẽ cảm thấy tôi đang gạt hắn, cho dù biết anh là ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng tính cách của hắn luôn luôn vô tư, không đi cửa sau, tôi…" Liễu Thiên Minh có vẻ hơi bất lực.

"Vậy trước tiên không nói cho hắn!" Lục Lập Hành nói nghiêm túc.

Liễu Thiên Minh lại khẽ giật mình: "Cái gì?"

Lục Lập Hành: "Chờ sau khi cậu làm xong chuyện này thì lại nói cho ba cậu biết. Hắn sẽ cảm thấy kiêu ngạo về cậu, sau này, đương nhiên sẽ không can thiệp vào chuyện của cậu nữa."

Liễu Thiên Minh nghe vậy thì nói thầm: "Anh nói đúng, thế nhưng tôi không đối kháng được với những lão gia hỏa kia."

Lục Lập Hành nói: "Cậu không phải còn có một Trịnh Minh Đào sao?"

"Lời chú Trịnh nói mà bọn họ cũng không nghe, tôi và chú Trịnh không ngăn cản được bọn họ."

"Có thể, cậu tin tôi không?"

Liễu Thiên Minh bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Một lát sau, hắn dùng sức gật đầu:

"Tôi tin!"

"Vậy là tốt rồi, cậu nghe tôi nói, chú Trịnh mà cậu nhắc tới cảm thấy rất hứng thú đối với khoai lang của tôi, chắc chắn sẽ vô cùng trợ giúp cậu. Khoai lang của An gia có vấn đề, cậu vừa rồi cũng đã nói! Cho nên, muốn lay chuyển được bọn họ thì phải bắt tay làm từ hướng này."

"Còn về làm thế nào…"

Lục Lập Hành cúi đầu, chăm chú rủ rỉ ở bên tai Liễu Thiên Minh vài câu.

Liễu Thiên Minh lập tức kinh ngạc!

"Như này… Như này cũng có thể sao?"

"Thử một chút đi, tôi cảm thấy có thể!"

"Được, vậy tôi sẽ đi! Cảm ơn anh Lục!"

Trong phòng họp.

Lý Nham đã tiến đến một hồi lâu. Trương Vĩ ngồi ở vị trí chủ tọa. Trịnh Minh Đào ngồi ở bên tay trái của hắn.

Lúc này, có người bắt đầu ngồi không yên:

"Trợ lý Lý, cậu không phải nói cậu chủ đã tới rồi sao?"

"Đúng vậy, đang phòng tiếp khách!"

"Vậy sao lại lâu như vậy? Hắn sẽ không phải là không dám đi vào đó chứ?"

"Tôi thấy chính là như vậy, cậu chủ này của chúng ta ngày bình thường luôn cà lơ phất phơ, cái gì cũng không sợ, trên thực tế sợ nhất chính là chuyện trên phương diện làm ăn. Hắn không hiểu gì cả, chuyện mà ông chủ giao cho hắn cũng chưa từng hoàn thành được chuyện này, cuối cùng còn cần người đến chùi đít, thật đúng là!"

Trịnh Minh Đào nghe đến đó, thật sự là nghe không nổi nữa, hắn cả giận nói: "Cậu chủ còn nhỏ, chẳng lẽ lúc các người từng đấy tuổi thì cái gì cũng biết sao?"

Mọi người: "…"

"Chủ quản Trịnh, ngài cũng biết cậu chủ còn nhỏ, ngài nhất định phải để hắn đến làm gì chứ?"

"Chúng tôi đều đã nhìn qua mẫu khoai lang mà An gia đưa tới. Thật sự không tệ, trực tiếp ký, chúng ta cũng nhanh tiến vào quá trình tiếp theo!"

"Thì đúng vậy đó, chúng ta sau đó còn phải xuất hàng nữa, còn phải chậm trễ tới khi nào nữa đây!"

Trịnh Minh Đào đứng lên:

"Trấn An Bình mấy năm trước đưa hàng mẫu cho người khác cũng không có vấn đề gì, thế nhưng mà phía sau, tất cả đều xảy ra các vấn đề to nhỏ khác nhau. Nhà người ta là chỗ buôn bán nhỏ, bồi thường cũng đáng bao nhiêu. Nhà máy bột khoai lang Mỹ Vị chúng ta hiện tại đã là nơi buôn bán bột khoai lang lớn nhất huyện Song Thành rồi. Hơn nữa ông chủ đã nói, chúng ta muốn làm nhà máy lớn nhất Trung Châu, các người đều quên rồi sao? Chúng ta năm ngoái vì một vài vấn đề mà dẫn đến hao tổn, lại hao tổn một năm nữa thì chúng ta sẽ phá sản!"

Mọi người không nhịn được mà nhìn Trịnh Minh Đào:

"Nào có nghiêm trọng như vậy? Chủ quản Trịnh, ngài suy nghĩ nhiều quá rồi!"

"Tôi…"

"Được rồi!"

Trịnh Minh Đào nói còn chưa dứt lời, Trương Vĩ đã đánh gãy hắn:

"Chủ quản Trịnh, chư vị, tôi biết tất cả mọi người đều vì tốt cho công ty. Chuyện này vẫn nên chờ cậu chủ tới rồi lại quyết định đi! Dùng An gia hay là dùng những nhà khác đều để cậu chủ tới chọn, chúng ta ở chỗ này tranh giành cũng không có tác dụng gì. Chủ quản Trịnh cũng là vì tốt cho xưởng của chúng ta. Chúng ta không thể xảy ra nội chiến trong lúc ông chủ ngã bệnh được."

Trương Vĩ vừa dứt lời, trước cửa đã truyền đến tiếng cười cà lơ phất phơ:

"Đúng, chủ quản Trương nói rất đúng!"

Mọi người quay đầu, đã nhìn thấy Liễu Thiên Minh đi đến.

Trịnh Minh Đào vừa nhìn thấy hắn, liền cuống cuồng nói:

"Cậu chủ, ngài đã tới rồi. Tới tới tới, tôi nói lại một chút về tình huống hiện tại cho ngài. An gia kia thật sự không được, ngược lại tôi thấy hàng mẫu của nhà kia đúng là không tệ. Tôi dự định sẽ để hắn đưa thêm chút khoai lang đến để xem. Nếu như có thể mà nói, chúng ta…"

"Tôi đã xem qua!"

Liễu Thiên Minh nói: "Chú Trịnh nói rất đúng."

Trịnh Minh Đào thở ra một hơi. Nhưng mà hắn chưa kịp hòa hoãn đã nghe Trương Vĩ nói:

"Cậu chủ, ngài có lẽ vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, chúng ta đã nói xong với phía An gia rồi. Mọi chuyện đều phải để ý tới vấn đề chữ tín, nhất là nhà máy lớn như chúng ta, một khi không còn chữ tín thì sau này sẽ rất khó làm!"

Liễu Thiên Minh lần nữa gật gật đầu:

"Chủ quản Trương nói cũng đúng!"

Trịnh Minh Đào lập tức gấp: "Cậu chủ…"

"Được rồi!" Liễu Thiên Minh khoát tay áo: "Tôi cảm thấy các người nói đều đúng, cho nên, tồi quyết định…"

Hắn cố ý nhìn một vòng, sau khi phát hiện mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía hắn hắn mới chậm rãi mở miệng nói:

"Tôi quyết định dùng của cả hai nhà!"

"Cái gì? Cậu chủ, chuyện này…"

"Đừng có gấp, các người nghe tôi nói trước!"

Liễu Thiên Minh cố ý thừa nước đục thả câu, nói:

"Chuyện bột khoai lang này, chúng ta nhất định phải làm, cũng cần giao hàng!"

"Cho nên, chuyện này không thể kéo dài, nhưng mà tôi lại muốn dùng khoai lang tốt nhất, vấn đề nguyên vật liệu vô cùng quan trọng, chắc là mọi người cũng đều hiểu!"

"Nhưng, chúng ta chỉ họp ở chỗ này, nói ở chỗ này, không nhìn thấy, không đi nghe ngóng ý kiến của đông đảo quần chúng, căn bản không biết nhà nào tốt hơn!"

"Chẳng bằng, cứ dùng làm so sánh! Cứ làm ra một nhóm hàng trước, sau đó nhìn danh tiếng của hai bên."

"Nhà nào có danh tiếng tốt thì dùng của nhà đó."

"Mọi người cảm thấy thế nào?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment