Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 223 - Chương 223 - Xe Chuyên Dụng Đưa Người Về Nhà

Chương 223 - Xe Chuyên Dụng Đưa Người Về Nhà
Chương 223 - Xe Chuyên Dụng Đưa Người Về Nhà

Liễu Thiên Minh vừa dứt lời, toàn bộ phòng họp đều yên lặng.

Trương Vĩ trầm tư một hồi, sờ cằm:

"Cậu chủ, chuyện này…"

Liễu Thiên Minh xoay người sang chỗ khác, nhìn lấy hắn:

"Chủ quản Trương, tôi biết ông là vì tốt cho nhà máy bột khoai lang Mỹ Vị chúng ta, tôi cũng vậy thôi. Phương pháp như vậy không có bất kỳ tổn thất nào đối với nhà máy khoai lang Mỹ Vị chúng ta! Nếu như ngài cứ kiên trì nhất định phải dùng bột khoai lang của trấn An Bình, không biết tôi có thể hợp lý hoài nghi, ngài và An gia trấn An Bình có cái gì đó mờ ám hay không?"

Trương Vĩ sững sờ, nhìn Liễu Thiên Minh với vẻ không dám tin. Tên nhóc này trước kia không phải là vô cùng nhát gan, rất chán ghét tham gia chuyện của công ty, xưa nay cũng không phát biểu ý kiến hay sao? Hôm nay là thế nào? Miệng lưỡi lại lưu loát, đạo lý rõ ràng như thế.

Trịnh Minh Đào cũng ngây dại. Hắn nhìn về phía Liễu Thiên Minh với vẻ mặt nghi ngờ, rất nhanh, trong lòng tràn đầy khen ngợi. Hắn biết mà, cậu chủ có thể kế thừ nghiệp lớn! VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ Chương Mới Nhất.

Chỉ có Liễu Thiên Minh biết, lúc này trong lòng bàn tay hắn đã ra đầy mồ hôi. Những thứ này đều là Lục Lập Hành dạy hắn nói trước khi đến. Hắn nói, nhất định sẽ có người phản đối, đến lúc đó cứ dùng lí do thoái thác này là được.

Không nghĩ tới, còn thật sự bị đối phương nói trúng. Chỉ là, Liễu Thiên Minh vẫn có chút khẩn trương khi đối mặt với đám cổ đông từng chướng mắt với hắn này. Hắn chỉ có thể cố hết sức che giấu sự khẩn trương này.

"Chủ quản Trương, ngài cảm thấy thế nào?"

Trương Vĩ kinh ngạc nhìn về phía Liễu Thiên Minh. Hắn cẩn thận tự đánh giá, dựa theo cái đầu của Liễu Thiên Minh chắc chắn không thể đưa ra được những đối sách này. Chẳng lẽ, là ông chủ bày mưu đặt kế?

Nghĩ tới đây, Trương Vĩ gật đầu: "Cậu chủ nói đúng lắm, tôi không có ý kiến. Chủ quản Trịnh thì sao?"

Trịnh Minh Đào cũng chỉ đành gật gật đầu: "Tôi cũng không ý kiến."

Liễu Thiên Minh cuối cùng cũng thở ra một hơi thật dài:

"Vậy thì quyết định như vậy đi, để thương nghiệp cung ứng chuẩn bị một chút, buổi chiều ký hợp đồng đi?"

"Được!" Hai người lần lượt gật đầu.

"Tan họp!"

Liễu Thiên Minh lập tức đi ra ngoài. Mọi người cũng nhanh chóng tán đi.

Trương Vĩ đi tìm người An gia.

Trịnh Minh Đào cũng đi ra ngoài, vốn muốn đến phòng tiếp khách tìm Lục Lập Hành, nhưng nghĩ một lúc, hắn quyết định đuổi theo Liễu Thiên Minh đang muốn đi ra ngoài.

"Cậu chủ, cậu chủ, ngài chờ một chút!"

"Chú Trịnh, sao thế?"

Trịnh Minh Đào thở dài:

"Cậu chủ à, sao ngài có thể đồng ý dùng khoai lang của trấn An Bình được. Tôi không phải đã nói với ngài rồi sao, khoai lang của bọn họ không được. Chúng ta dù có dùng thương nghiệp cung ứng trước đó, cũng không thể dùng bọn họ được. Ngoài ra, ngài không phải đã nhìn khoai lang của người trong phòng tiếp khách rồi sao? Khoai lang kia tốt như vậy, tất cả đều dùng của nhà bọn họ là được rồi! Hắn nói, khoai lang toàn thôn của bọn họ đều như vậy, đủ cho chúng ta dùng."

Liễu Thiên Minh nghe vậy thì cười thần bí.

"Chú Trịnh, chú nghe cháu nói…"

Hắn ghé vào bên tai Trịnh Minh Đào, rủ rỉ vài câu.

Đồng tử Trịnh Minh Đào bỗng nhiên trợn lớn:

"Chuyện này…đều là Lục kia…"

"Lục Lập Hành."

"Hắn dạy cậu?"

"Đúng vậy, cho nên, chú Trịnh không cần lo lắng, cứ làm theo là được rồi, cẩn thận một chút, đừng để Trương Vĩ phát hiện."

"Được, được, chú sẽ đi làm ngay!"

Sau khi nói xong, Trịnh Minh Đào nhanh chóng quay người, đi vào phòng tiếp khách. Sau khi ký kết với Lục Lập Hành xong, Trịnh Minh Đào lúc này mới yên lòng lại.

Giữa trưa.

Trịnh Minh Đào còn mang theo Lục Lập Hành đi ăn cơm ở căn tin.

Hai giờ chiều.

Người phụ trách An Điền Dã của trấn An Bình đi tới nhà máy khoai lang Mỹ Vị ngồi cùng một chỗ với Lục Lập Hành, cùng ký kết hợp đồng.

Hợp đồng quy định, nhóm hàng đầu tiên cần giao trong ba ngày sau.

Mỗi nhà đưa 1000 kg, nhìn xem hiệu quả.

Hợp đồng còn quy định, nếu như nhà ai đầu cơ trục lợi thì sẽ phải bồi thường một khoản kếch xù.

Sau khi ký xong hợp đồng, Lục Lập Hành cầm lấy phần của mình, sau đó chào tạm biệt với Trịnh Minh Đào:

"Chủ quản Trịnh, sau khi khoai lang đưa tới thì đặt ở chỗ nào vậy!"

"À, trực tiếp đưa đến nhà kho của chúng ta là được, nhà cậu chính là nhà kho số 1, An gia là số 2."

"Được, vậy tôi đi trước!"

"Ừm, được, Tiểu Lục à, tuyệt đối không nên giở trò bịp bợm, nếu không thì tôi cũng không cứu được cậu!"

"Yên tâm đi, người thôn chúng tôi đều rất giản dị, sẽ không."

Nói xong những thứ này, Lục Lập Hành dùng khóe mắt quét qua An Điền Dã. Sau khi phát hiện hắn đang nghiêm túc lắng nghe thì lúc này mới mỉm cười rời đi.

Quýt và khoai lang đều tìm được người mua. Hắn cũng nên trở về thôn Lục Gia rồi.

Trịnh Minh Đào đưa Lục Lập Hành đi, quay đầu đã nhìn thấy An Điền Dã đang nhìn bọn họ. Hắn nhìn về phía hắn:

"Cậu làm gì đó? Còn không nhanh đi làm việc?"

An Điền Dã liên tục gật đầu: "Được, tôi sẽ đi ngay. Nhưng mà chủ quản Trịnh, tên họ Lục kia thật sự đáng tin sao? Hắn vẫn là năm thứ nhất bán khoai lang?"

"Chuyện này không phiền ngài quan tâm, quản tốt chính mình là được."

Nói xong, Trịnh Minh Đào cũng rời đi.

An Điền Dã nhìn bóng lưng của bọn họ, rơi vào trầm tư.

Sau khi Lục Lập Hành rời khỏi nhà máy khoai lang Mỹ Vị. Hắn đi đến bệnh viện trước, đưa cho Trần Thu Linh 2000 tệ, dùng để cho trị liệu cho Trần Thu Sơn. Mình cầm 1000 tệ còn lại, đi dạo trên phố.

Hắn dành ra một giờ mua hết tất cả những thứ cần thiết, lúc này mới cùng Lục Kiến Châu và Lục Kiến Quân đến nhà ga, chuẩn bị trở về nhà.

Lục Lập Hành vốn muốn để Lục Kiến Châu ở lại. Nhưng hắn nói muốn trở về giúp đỡ, hắn cũng không lay chuyển được, đành phải đồng ý.

Thế nhưng, đến trạm xe, ba người lại choáng váng. Người về núi hôm nay tương đối nhiều. Xe đã sớm đầy, cho nên, đã xuất phát từ lâu.

Ba người đứng trước cửa xe, hai mặt nhìn nhau.

"Tiểu Hành, phải làm sao bây giờ?" Lục Kiến Châu có chút sầu não.

Lục Lập Hành lúc này sâu sắc cảm nhận được sự bất tiện khi không có xe.

Nhưng với tài lực hiện tại của hắn thì còn mua không nổi xe.

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải thở dài:

"Nếu không thì ngày mai lại về đi!"

Nhưng mà vào lúc này, phía sau của hắn bỗng có tiếng còi xe hơi vang lên. Lục Lập Hành vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Vương Cường nhô đầu ra từ ghế lái:

"Lục huynh đệ, cậu còn chưa đi sao? Quá tốt rồi, tới tới tới, tôi đưa các người về nhà!"

Lục Lập Hành nhíu mày, đang muốn từ chối.

Từ huyện thành đến thôn Lục Gia thật sự là quá xa, hắn không muốn phiền phức người khác.

Vương Cường nhìn ra tâm tư của hắn, vui vẻ cười nói:

"Đừng kinh ngạc, là ông chủ Hoàng bảo tôi tới đưa. Hắn bảo như này sẽ thuận tiện hơn, còn bảo tôi trở về tìm xe vận tải cho các người. Nhận được hàng sớm một chút sẽ có thể sản xuất sớm một chút. Tôi có quen biết mấy người ở trên thị trấn, sẽ thuận tiện hơn. Vừa rồi tôi đến bệnh viện, mẹ cậu nói cậu đã tới trạm xe, tôi mới tranh thủ thời gian chạy tới, ha ha!"

"Đây chính là công việc của tôi, cậu không cho tôi đưa thì ông chủ Hoàn sẽ trừ lương của tôi! Cậu cũng không muốn tôi bị trừ tiền lương đúng chứ?"

Lục Lập Hành lập tức cảm thấy bất đắc dĩ:

"Vậy được rồi, cảm ơn Vương đại ca!"

"Không cần cảm ơn, thôn trưởng Lục, chú Lục, lên xe thôi!"

Lục Kiến Quân và Lục Kiến Châu nhìn nhau cười một tiếng.

Ngồi xe hơi nhỏ về nhà!

Đúng là một chuyện vô cùng uy phong!

Trước kia, đạp xe đạp trở về, đã được hâm mộ rất lâu.

Bọn họ cười đến mức con mắt híp lại thành một đường:

"Được, được, đến ngay."

Bình Luận (0)
Comment