Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 224 - Chương 224 - Cẩu Gia Mới Không Mắc Lừa Lần Nữa

Chương 224 - Cẩu Gia Mới Không Mắc Lừa Lần Nữa
Chương 224 - Cẩu Gia Mới Không Mắc Lừa Lần Nữa

Thôn Lục Gia.

Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà đi trợ giúp các thôn dân tưới nước cho khoai lang.

Trước khi Lục Lập Hành đi, đã để lại cho bọn họ rất nhiều "Phân bón", để hắn toàn quyền phụ trách.

Thật ra trong những ngày này, hơn phân nửa khoai lang đã lớn đến mức có thể bán. Nhưng là, bởi vì lượng tiêu thủ ở trấn Lâm Thủy đã bão hòa.

Lục Lập Vĩ mỗi ngày chỉ có thể đưa khoai lang lên thị trấn, để Trần Minh Thuận phụ trách bán. Lượng tiêu thụ còn có, nhưng ít hơn lúc trước quá nhiều.

Lúc này, Lục Lập Vĩ đang hăng say làm việc.

Ruộng ngày hôm nay là của Lục Tông Lâm.

Lục Tông Lâm cũng coi như là chi nhánh của Lục gia, là chú của Lục Lập Hành và Lục Lập Vĩ.

Tóc hắn hoa râm, dáng vẻ trung thực, làm việc cũng vô cùng nghiêm túc. Trên đầu hắn đã chảy đầy mồ hôi.

Bên cạnh, vợ của Lục Tông Lâm xoắn xuýt một hồi lâu, vẫn là nhịn không được mà đụng đụng hắn:

"Tông Lâm, ông nói xem lúc nào mới có thể bán đến khoai lang nhà chúng ta đây? Một nửa số khoai lang của chúng ta đã được đào lên nhưng cho đến bây giờ hình như vẫn chưa bán được chút nào cả!"

"Đúng vậy!"

Lục Tông Lâm thở dài: "Chờ một chút, nghe nói gần đây bán chậm một chút, chung quy cũng đến phiên chúng ta."

"Thế nhưng, chút lương thực của nhà chúng ta không chống đỡ được mấy ngày nữa." Vẻ mặt của Điền Hoa Dung có chút xoắn xuýt:

"Hay là đi hỏi Lập Vĩ một chút?"

"Như vậy sao được? Người ta có lòng tốt giúp chúng ta, chúng ta sao có thể gây thêm phiền phức cho bọn họ được? Tôi không đi đâu!"

"Ông, ông, …" Điền Hoa Dung rất kaf bất đắc dĩ:

"Tông Lâm, tôi biết ý của ông, nhưng mà cũng không thể tiếp tục như thế mãi được. Lập Vĩ còn đang giúp đỡ cho chúng ta, nếu như quả thật không bán được, thì cũng không phiền phức hắn nữa, cũng tiết kiệm được chút sức lực, có đúng không? Chúng ta lại suy nghĩ một chút về những biện pháp khác."

"Chuyện này…"

Lục Tông Lâm nghĩ, cảm thấy cũng đúng.

Tuy lúc đó đã nói, nếu như không bán được khoai lang thì sẽ giữ lại cho bọn họ ăn. Nhưng bọn hắn cũng không thể dính ánh sáng của Lục Lập Hành một cách trắng trợn như vậy được. Dù sao trước đó, bọn họ đối với Lục Lập Hành cũng không hề tốt đẹp gì, hắn chịu trợ giúp bọn họ đã khiến bọn họ vô cùng ấm lòng rồi.

Sao có thể để hắn làm chuyện vô ích được?

Nghĩ tới đây, Lục Tông Lâm vẫn đi tới bên cạnh Lục Lập Vĩ:

"Lập Vĩ à."

"Hả?"

Lục Lập Vĩ kiểm tra khoai lang dưới chân một chút, phát hiện trưởng thành rất khá, lúc này mới ngẩng đầu lên:

"Sao thế?"

Lục Tông Lâm cúi đầu, có chút xấu hổ nói:

"Chuyện là, thím cháu bảo chú hỏi cháu một chút, chuyện liên quan tới việc bán khoai lang…"

"À, chuyện này sao, Tiểu Hành đi huyện thành, chờ hắn trở về, nhìn xem nói thế nào đã?"

Lục Lập Vĩ nói xong thì móc năm tệ ra từ trong túi rồi đưa cho Lục Tông Lâm:

"Chú, ngài có phải là không có tiền mua đồ ăn hay không? Tới tới tới, chú cầm trước năm tệ này đi, không cho không, sau này bán khoai lang rồi trừ vào trong đó là được."

Lục Lập Vĩ cũng biết rõ tình huống gia đình của Lục Tông Lâm. Nếu như không phải là vì không tiền, hắn cũng sẽ không đến hỏi những thứ này.

Lục Tông Lâm lập tức lui về sau một bước, khoát tay một cái, nói:

"Không phải, chú không có ý kia, cháu hiểu lầm rồi. Ý của chú và thím là, nếu như khoai lang này thật sự không bán được thì cháu không cần đến giúp đỡ nữa đâu. Bọn chú cũng không cần phân bón này làm gì, bằng không, đây không phải là làm không công sao? Để cháu mệt mỏi như vậy, chú thím thật sự là có chút không đành lòng. Trong thôn còn có nhiều khoai lang như vậy! Cũng không cần chỉ chăm lo cho ruộng của chú."

Lục Lập Vĩ nghe xong lời này, nở nụ cười:

"Haizz, thì ra các người đang lo lắng chuyện này, yên tâm đi, Tiểu Hành nói phân bón rất nhiều, không cần keo kiệt. Hơn nữa, hắn đã đi huyện thành tìm nguồn tiêu thụ rồi. Chú nhìn xem, Tiểu Hành thông minh như vậy, nhất định sẽ thành công, lui 10 ngàn bước mà nói, cho dù không thành công thì chúng ta có thể giữ số khoai lang này lại để tự mình ăn, cũng có thể ăn được rất lâu mà, có đúng không?"

Lục Tông Lâm nghe thấy lời này, mới nhẹ nhàng thở ra:

"Vậy được rồi, không phiền phức là được. Lập Vĩ, nếu như có chuyện gì khó xử thì nhất định phải nói ra. Chú thím thật sự không muốn làm phiền các cháu."

"Ừm, được" Lục Lập Vĩ nhẹ gật đầu: "Năm tệ này…"

"Không không, chú thím không nhận đâu, không có chuyện gì. Chú thím còn có thể chống đỡ, không phải còn có khoai lang sao? Không có ăn thì chúng dì sẽ đào khoai lang lên ăn trước."

"Được rồi!" Lục Lập Vĩ gật đầu.

Lục Tông Lâm lại đi làm việc.

Lục Lập Vĩ nhét tiền vào bên trong túi, nhìn ruộng khoai lang mênh mông. Hắn đột nhiên cũng có chút phát sầu. Tuy nói hắn vô cùng tin tưởng Lục Lập Hành, nhưng mà lỡ như thật sự không thể bán đi được thì sao? Nếu nói như vậy, mình phải giải thích thế nào với người toàn thôn đây? Loại chuyện này không thể để cho Tiểu Hành ra mặt được. Người làm anh như hắn, không thể giúp một tay quá lớn, nhưng mà có thể che gió che mưa vì hắn!

Nghĩ như vậy, Lục Lập Vĩ cũng liền bình thường trở lại.

Lục gia.

Lục Thiên Thiên đến trường.

Cố Vãn Thanh ngồi ở trong sân, cầm kim khâu may quần áo cho các em bé. Chu Ngọc Hà đang bận bịu làm nội trợ.

Đến nửa buổi chiều, Chu Ngọc Hà chợt phát hiện ra một vấn đề:

"Đại Hoàng lại đi đâu rồi?"

Cố Vãn Thanh nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn bốn phía một chút, cười nói:

"Chắc là lại đến cửa thôn chờ Lập Hành rồi?"

Chu Ngọc Hà bất đắc dĩ lắc đầu:

"Con chó ngốc này, mọi người đều nói nó thông minh, chị thấy là, Tiểu Hành không ở đây, nó càng ngày càng ngốc!"

"Không có chuyện gì, đợi Thiên Thiên đi làm về lại đi tìm nó là được. Chúng ta không gọi được, Thiên Thiên còn không gọi được sao?"

"Nói cũng đúng, Đại Hoàng sợ nhất là Thiên Thiên khóc. Ai, không nghĩ tới, Thiên Thiên khóc cũng có có thể sử dụng như này."

Hai người cười cười nói nói.

Gần chiều tối.

Lục Thiên Thiên làm xong bài tập thật sớm, sau đó xin phép giáo viên về sớm. Nàng còn phải đến cửa thôn tìm Đại Hoàng. Vương Thiết Trụ đã chờ nàng ở cửa từ trước. Hai người một đường chạy vội tới cửa thôn, quả nhiên phát hiện Đại Hoàng đang ngồi trên tảng đá, hướng mắt về phía ngoài thôn.

Lục Thiên Thiên vừa nhìn thấy nó, liền bắt đầu khóc:

"Hu hu, Đại Hoàng, về nhà thôi, Thiên Thiên tìm không thấy nhà rồi! ~ "

Đại Hoàng yên lặng nhìn nàng một cái, sau đó nghiêng đầu đi, không để ý tới nàng!

Hừ ~

Nhóc con này ~

Chỉ biết lừa gạt chó ~

Hôm qua sau khi trở về, rõ ràng anh cả đang đi ở phía sau hai người!

Cẩu gia mới sẽ không mắc lừa lần nữa~

Lục Thiên Thiên phát hiện mình khóc không có tác dụng. Nàng nghi ngờ nhìn thoáng qua Vương Thiết Trụ, sau đó xoắn xuýt cắn ngón tay.

Làm sao đây ~

Đại Hoàng lại không nghe lời ~

Vương Thiết Trụ cũng vô cùng lo lắng!

Cẩu gia hình như không dễ lừa!

Nghĩ một hồi, Lục Thiên Thiên giống là nhớ tới cái gì đó, tiến lên ôm lấy Đại Hoàng nói:

"Đại Hoàng Đại Hoàng, trong nhà có lợn rừng tới, mày không quay về, lợn rừng làm thương tổn đến chị dâu cả và chị dâu hai thì phải làm sao bây giờ?"

"Anh hai và anh cả đều không ở nhà, thật là nguy hiểm ~ "

"Hu hu, Thiên Thiên sợ hãi ~ "

Vừa nghe thấy hai chữ lợn rừng, Đại Hoàng cọ một chút rồi nhảy dựng lên. Nó còn nhớ rõ, hình ảnh lợn rừng chạy quanh mình và chủ nhân rồi tự mệt chết.

Vậy cũng…

Chơi thật vui!

Mà lại!

Lợn rừng sao có thể thương tổn đến nữ chủ nhân được?

Tuyệt đối không thể!

Nghĩ tới đây, Đại Hoàng cọ một chút rồi nhảy dựng lên.

Muốn hướng về phía nhà!

Chính vào lúc này, cách chỗ bọn họ không xa, vang lên tiếng còi xe…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment