Đại Hoàng vốn đang chuẩn bị trở về lập tức bị giật mình. Nó nhanh chóng quay đầu chó, chạy về phía tuyến xe.
Chủ nhân về rồi!
Đón chủ nhân một chút, lại quay về đối với phó lợn rừng, chắc là còn kịp?
Lục Thiên Thiên lúc này cũng không đoái hoài tới việc lừa gạt Đại Hoàng nữa. Nàng cũng nhanh chóng nhìn về phía xe:
"Anh hai, anh hai có ở trên xe hay không?"
Vương Thiết Trụ vô cùng bất đắc dĩ. Hắn cũng hy vọng Lục Lập Hành nhanh chóng trở về, nếu không thì một người một chó này sợ là nhớ đến mất. Sau đó, Vương Thiết Trụ giơ cánh tay lên, vẫy vẫy tay với chiếc xe.
Chiếc xe dừng lại ở trước mặt Đại Hoàng.
Tài xế Lão Triệu nhô đầu ra từ trong cửa sổ xe:
"Cẩu gia à, sao mày lại ở đây? Lục huynh đệ không có trở về đâu! Thiên Thiên sao cũng ở đây? Thiết Trụ, sao cậu cũng đi theo làm càn vậy? Công việc đã hoàn thành rồi sao?"
Nghe xong lời này, Đại Hoàng lập tức ủ rũ.
Lục Thiên Thiên cũng chu mỏ một cái: "Thì ra anh hai không trên xe!"
Vương Thiết Trụ chỉ buồn cười nói:
"Không phải, đây không phải là vì không gọi được Cẩu gia hay sao? Nó hôm qua ở chỗ này chờ đến trời tối mới về nhà."
"Ai, nhìn Cẩu gia rồi lại nhìn con chó ngốc ở nhà mình, đúng thật là. Nó ngoài việc biết cắn nát quần áo ra thì không biết cái gì cả! Nếu như tôi mỗi ngày trở về nhà mà đều có chó chờ thì tốt biết bao nhiêu! Cẩu gia, hay là mày về làm chó nhf tao đi?"
Đại Hoàng nghe xong lời này thì lập tức rút chân đi trở về.
Nó còn vừa đi vừa quay đầu, kêu to với Lục Thiên Thiên.
"Gâu ~ "
Chạy mau đi ~
Người này muốn bắt chó rồi~
Lục Thiên Thiên thấy thế, tranh thủ thời gian tăng tốc, bước nhanh đi lên!
"Đại Hoàng, chờ tao một chút ~ "
"Chú Triệu, Đại Hoàng nhà chúng cháu không tặng người đâu ~ "
Tràng diện này khiến cho người trên xe cười ha ha.
"Nhìn xem Cẩu gia bị hù kia, Thiết Trụ, cậu cũng nhanh đi về đi. Ngày mai tôi đi huyện thành sẽ hỏi một chút xem Lục huynh đệ lúc nào thì trở về, rồi sẽ nói lại cho các người biết!"
"Được, cám ơn bác Triệu, nói là, ừm, nói là chị dâu Cố rất nhớ hắn đi!”
Sau khi nói xong, Vương Thiết Trụ cười rồi quay người đuổi theo Đại Hoàng.
Đại Hoàng một hơi chạy trở về nhà, còn mang theo chút tức giận. Trông thấy Cố Vãn Thanh ngồi ở trong sân, nó lập tức nhảy qua bậc thang, lao về phía Cố Vãn Thanh.
"Gâu, gâu, gâu ~ "
Lợn rừng đang ở đâu?
Cẩu gia trở về bắt lợn rừng ~
Cố Vãn Thanh trông thấy Đại Hoàng, để dụng cụ thêu thùa trong tay xuống, bất đắc dĩ nhìn về phía nó:
"Đại Hoàng, trở về thì nghỉ một lát đi, đây là đang làm gì vậy?"
Đại Hoàng cúi đầu một chút, khịt khịt mũi, lại nhìn bốn phía một chút.
Sau đó, mắt chó trợn trắng!
Lợn rừng từ đâu tới ~
Ngay cả mùi lợn rừng đều không có ~
Nhóc con lại bắt đầu lừa gạt Cẩu gia~
Đại Hoàng đang khinh thường trợn mắt lên, Lục Thiên Thiên đã trở về. Gương mặt nhỏ nhắn của nàng bởi vì chạy nhanh mà đỏ bừng, còn lớn miệng thở phì phò:
"Đại Hoàng, Đại Hoàng, mày chạy nhanh như vậy làm cái gì? Tao sắp đuổi không kịp rồi~ ".
Nàng nói xong liền muốn đi sờ Đại Hoàng.
Đại Hoàng liếc mắt nhìn sang, nhanh chóng nhảy ra!
Nó tránh ra một khoảng thật xa, kêu một tiếng:
"Gâu ~ "
Hừ!
Cẩu gia tức giận ~
Tay Tiểu Thiên Thiên nhào vào khoảng không. Nàng hơi giật mình nhìn lấy Đại Hoàng: "Đại Hoàng, mày sao thế?"
Cố Vãn Thanh nhìn mà cười không ngừng: "Thiên Thiên, em có phải lại bắt nạt Đại Hoàng rồi hay không?"
"Em không có!" Lục Thiên Thiên nghi ngờ gãi gãi đầu.
Cố Vãn Thanh lại hỏi: "Vậy… là lừa gạt Đại Hoàng rồi?"
"Ách, chuyện là em cũng là vì muốn Đại Hoàng có thể về nhà thôi. Nhưng mà, chị dâu không cần chờ nữa, xe buýt đã trở về, anh hai vẫn còn chưa trở lại đâu! Hôm nay đại khái sẽ không trở về."
"A…" Cố Vãn Thanh cúi thấp đầu, thần sắc có chút uể oải.
Không biết tại sao, tuy Lục Lập Hành mới đi huyện thành hai ngày. Thế nhưng, nàng luôn cảm thấy đã rất lâu rồi không gặp hắn, quả thật có chút nhớ hắn. Cũng không biết đến lúc nào mới có thể trở về.
Lục Thiên Thiên ý thức được Cố Vãn Thanh không vui, nàng tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Cố Vãn Thanh.
"Chị dâu hai, Thiên Thiên ở đây, anh hai không ở nhà, Thiên Thiên sẽ ở cùng chị dâu."
"Ừm." Cố Vãn Thanh vui vẻ cười cười.
Thiên Thiên đúng thật là một cái áo khoác bông thân mật. Chỉ là không biết, hai đứa nhỏ trong bụng liệu có thân mật được như này hay không.
Lúc nàng đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Vương Thiết Trụ cũng thở hổn hển chạy trở về.
"Chị dâu, chị đừng có gấp, tài xế Triệu bảo ngày mai đi trong huyện sẽ hỏi một chút xem anh Lục lúc nào về."
"Ừm, thay chị cám ơn tài xế Triệu."
Cố Vãn Thanh cái này mới cảm thấy vui vẻ hơn một chút. Nhưng mà vào lúc này, bọn họ trông thấy Lục Tiểu Phi nhanh chóng chạy tới. Ánh mắt của hắn hết sức nghiêm túc:
"Vãn Thanh, Tiểu Hành còn chưa có trở lại sao?"
"Chưa, anh Tiểu Phi, sao thế Xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Vãn Thanh nhanh chóng đứng lên.
Lục Tiểu Phi nói: "Cũng không có gì, chính là tôi cảm thấy có một phần lớn quýt, có thể là bởi vì bón phân sớm, không chống được hai ngày nữa sẽ chín mọng rồi rơi xuống. Nếu như Tiểu Hành vẫn chưa trở lại, đoán là sẽ không thể giữ được số quýt kia!"
Quýt rơi xuống, độ tươi mới sẽ dần dần xói mòn.
Lại để mấy ngày, sợ là sẽ hỏng mất!
Cố Vãn Thanh biến sắc:
"Cái gì?"
…
Lúc này.
Trên đường trấn Lâm Thủy, một chiếc xe đang tiến về phía trước.
Lúc đi qua ngã ba, trên xe bỗng nhiên truyền đến kinh hô:
"Ai ai ai, thôn Quả Thụ cũng không ở phương hướng này, các người đi đâu vậy?" Người gọi là Lý Trường Sinh.
Lúc mấy người Lục Lập Hành ngồi lên xe rời khỏi huyện Song Thành, đúng lúc bắt gặp Lý Trường Sinh đang chờ xe ở ven đường. Người này cũng không bắt được xe bởi vì xe đã đầy từ lâu.
Sau đó, Vương Cường liền dừng xe lại, sau khi được Lục Lập Hành đồng ý, hắn cũng gọi Lý Trường Sinh lên xe.
Lục Kiến Quân cười nói:
"Đương nhiên là đến thôn Lục Gia rồi, ông không nhìn lấy trời đang chuẩn bị âm u à. Ông là người đi nhờ xe đó, đừng nói chuyện!"
Lý Trường Sinh lập tức gấp:
"Tôi không đi thôn Lục Gia, tôi muốn trở về thôn Quả Thụ. Ông chủ Vương, hay là... ngài để cho tôi xuống đi? Tự tôi trở về!"
Thôn Quả Thụ không ở trong hốc núi giống như thôn Lục Gia, đường đi đương nhiên là cũng là không giống nhau.
Vương Cường nhìn trời một chút, nói:
"Bỏ đi, thôn trưởng Lý, trời thật sự sắp tối rồi. Ông hôm nay đến thôn Lục Gia với chúng tôi trước đi, đợi ngày mai làm xongc huyện, tôi sẽ đưa ông về thôn Quả Thụ, đúng lúc tôi cũng muốn lên thị trấn tìm xe."
Lý Trường Sinh có chút xoắn xuýt:
"Thế nhưng…"
"Đừng nhưng nhị gì nữa, người trong thôn các người không phải đã hái kiwi hết rồi sao? Chờ lần này về huyện thành sẽ cùng kéo trở về, ông có trở về hay không thì ảnh hưởng cũng không lớn mà? Lại nói, ông không muốn đi xem rừng quýt của thôn Lục Gia sao?"
Lời này có thể nói đã đụng vào lòng tò mò của Lý Trường Sinh.
Lúc thử quýt của Lục Lập Hành ở trong huyện, Lý Trường Sinh đã vô cùng tò mò.
Rốt cuộc là kỹ thuật gì lại có thể khiến cho dáng vẻ của quýt tốt như vậy. Nhưng đây dù sao cũng là bí tịch riêng của mỗi thôn làng. Tựa như là kỹ thuật trồng kiwi của thôn Quả Thụ, hắn cũng không muốn dạy cho người khác. Đây chính là nguồn thu nhập chủ yếu của thôn xóm bọn họ. Cho nên, hắn cũng không dám hỏi. Nhưng lúc này, Vương Cường vậy mà chủ động yêu cầu hắn đi xem?
Điều càng làm cho Lý Trường Sinh kinh ngạc hơn chính là, ba người thôn Lục Gia trên xe lại không ai phản bác…
Chẳng lẽ, bọn họ lại không coi trọng kỹ thuật của mình như thế sao?
------
Dịch: MBMH Translate