Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 229 - Chương 229 - Nàng Hình Như Rất Nguyện Ý Náo Loạn Cùng Hắn

Chương 229 - Nàng Hình Như Rất Nguyện Ý Náo Loạn Cùng Hắn
Chương 229 - Nàng Hình Như Rất Nguyện Ý Náo Loạn Cùng Hắn

Lục Tiểu Phi nghe thấy lời này thì sững người. Hắn nhìn về phía Lục Lập Hành với vẻ không dám tin:

"Quýt… Quýt cũng tìm được người mua rồi sao?"

Lục Lập Hành nhẹ gật đầu, buồn cười chỉ vào Vương Cương đang xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn:

"Người mua đang ở chỗ này!"

"Ha ha."

Vương Cường nở nụ cười: "Trên thực tế, tôi cũng không tính là người mua. Tôi chỉ là làm thuê cho người ta, nhưng quýt của các người đúng là rất tốt!"

Lục Tiểu Phi đầy vẻ không dám tin.

Tiểu Hành đây…

Chẳng những có thể bán được quýt, thế mà còn mang người mua vào nhà?

Sửng sốt mấy giây, hắn mới phản ứng được, lập tức cảm thấy thoải mái. Dù sao cũng là Lục Lập Hành, người lợi hại như vậy, ở trên người hắn chắc chắn sẽ xảy ra kỳ tích. Lục Tiểu Phi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, vì mình đi theo Lục Lập Hành làm ăn. Hắn nhanh chóng cầm lấy chén nước, rót cho Vương Cường một chén:

"Ông chủ Vương, trong nhà không có vật gì tốt, uống nước trước."

"Ha ha, không cần khách sáo như thế. Tôi và Lục huynh đệ cũng coi như là anh em. Sau này, mọi người chính là anh em, chỉ là phải hái quýt nhanh một chút, bên kia cần dùng gấp!"

"Được, được." Lục Tiểu Phi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hắn còn sợ hãi số quýt kia sẽ không bán được. Lần này thì tốt rồi.

Thương lượng xong chuyện đào khoai lang và hái quýt. Một đám người liền ngồi tán gẫu ở trong sân Lục gia. Toàn bộ tràng diện đều vô cùng náo nhiệt.

Duy chỉ có Lý Trường Sinh là yên lặng ngồi ở trong góc, không nói một tiếng. Từ khi đi vào thôn Lục Gia, hắn liền phát hiện, mỗi người thôn Lục Gia hình như đều vô cùng thiện lương. Hơn nữa còn tràn ngập hi vọng đối với tương lai. Cho dù làm chuyện gì, đều không có người kéo chân sau. So sánh với những thứ này, hắn cảm thấy mình làm không được.

Thôn Quả Thụ tuy cất bước sớm hơn, nhưng vẫn có một ít chuyện đau đầu. Lý Trường Sinh bỗng nhiên rất hâm mộ loại không khí này.

Lục Kiến Quân thấy thế thì đi vào bên cạnh hắn, cười ha ha không ngừng:

"Thế nào thôn trưởng Lý? Có cân nhắc tới việc chuyển đến thôn chúng tôi định cư hay không?"

Lời này lập tức khiến cho Lý Trường Sinh tức giận. Tuy thôn Quả Thụ có không tốt, nhưng đó cũng là thôn làng mà hắn tự mình mang ra. Mình ghét bỏ thế nào đều có thể, nhưng mà người khác không được! Hắn lập tức nổi nóng!

"Hừ, còn chưa nhìn thấy khoai lang và rừng quýt của các người đâu. Nói không chừng, mấy thứ các người cầm đi là tốt nhất thì sao?"

"Ha ha, ông cứ mạnh miệng đi!"

Lục Kiến Quân cũng không vạch trần hắn, cười đi ra chỗ khác.

Tối hôm đó, Lục Lập Hành nấu cơm. Tất cả mọi người khen không dứt miệng.

Lý Trường Sinh lại phiền muộn lần nữa. Lục Lập Hành này rốt cuộc có phải là người hay không? Có thể cứu người có thể làm ăn, còn có thể nấu đồ ăn ngon? Nhân tài như vậy, vì sao không ở thôn Quả Thụ chứ?

Lý Trường Sinh trầm tư một hồi, quyết định nếu như ngày mai, nhìn thấy rừng quýt và khoai lang đều tốt. Hắn sẽ thương lượng với Lục Lập Hành, sửa hộ khẩu đến thôn Quả Thụ bọn hắn! Cùng lắm thì mình cho hắn thêm chút đãi ngộ tốt!

Ăn cơm xong.

Vương Cường đến nhà Lục Lập Vĩ trong để ngủ.

Lý Trường Sinh một cách tự nhiên bị Lục Kiến Quân mang về nhà.

Căn nhà của Lục Lập Hành không chứa nổi bọn họ.

Sau khi mọi người rời đi, Lục Lập Hành bật đèn trong sân.

Hắn đi đến bên cạnh xe, mở cốp sau xe, lấy đồ từ bên trong ra.

Cố Vãn Thanh tò mò nhìn hắn:

"Trong xe còn có đồ?"

"Đúng vậy a, quà cho mọi người!"

Lục Thiên Thiên đang chơi đùa vui vẻ cùng Đại Hoàng, nghe thấy lời này, lập tức bỏ qua Đại Hoàng mà chạy tới. Đại Hoàng vốn còn đang làm ầm ĩ, xì một cái rồi nằm trên mặt đất, đầu tựa vào ngực.

Hừ ~

Từ khi chủ nhân về cho tới giờ, chưa từng chú ý tới Cẩu gia thì phải? ~

Cẩu gia tức giận ~

"Oa, anh hai mua cái gì cho Thiên Thiên vậy?"

"A? Có đồ ăn vặt nhỏ, còn có váy đẹp nữa!"

"Còn có, còn có, còn có áo khoác con thỏ đáng yêu, a a a Thiên Thiên rất thích!"

Lục Thiên Thiên cao hứng nhảy loạn. Đại Hoàng nào còn có thể nhịn được. Nó thò đầu ra, lén liếc về phía Lục Lập Hành. Trong lòng nó còn đang yên lặng nói thầm.

Có lẽ ~

Có lẽ chủ nhân cũng mua quà cho mình?

Nghĩ tới đây, Đại Hoàng đứng lên. Nó lặng yên đi đến bên người Lục Lập Hành, đang muốn ngửa đầu muốn quà. Liền nghe Lục Lập Hành nói: "Đại Hoàng, không có của mày đâu!"

Đại Hoàng: …

Nó lập tức cúi đầu xuống.

Tức giận đi sang bên cạnh ngủ!

Hừ ~

Chủ nhân không hề để ý tới chó chút nào ~

Còn chó hơn cả nó nữa ~

Cố Vãn Thanh lúc này đang cầm một cái túi nhỏ, nhìn Đại Hoàng, cười không ngừng. Bên trong cái túi nhỏ này chính là thức ăn cho thú cưng. Nhìn là biết mua cho Đại Hoàng. Nhưng mà Lục Lập Hành hết lần này tới lần khác lại muốn đùa Đại Hoàng. Mà Đại Hoàng, thế mà còn tức giận!

Một người một chó này!

Thật đúng là…

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, liếc mắt ra hiệu đống đồ ăn vặt trong tay với Lục Lập Hành.

Có nên ném cho Đại Hoàng không?

Lục Lập Hành mỉm cười, ra hiệu im lặng. Sau đó nhìn Đại Hoàng, cười muốn điên rồi.

Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ để đồ ăn cho chó trong tay xuống, cười nói: "Anh đúng là ấu trĩ."

Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, nàng cảm thấy hắn như này rất đáng yêu. Hành động này như động đến sợi dây nào đó trong lòng nàng.

Nàng hình như rất nguyện ý náo loạn cùng hắn.

Chỉ là Đại Hoàng đáng thương…

Lục Lập Hành đi đến trước mặt Cố Vãn Thanh, giấu túi đồ ăn cho chó đi. Sau đó, hắn lấy mấy cái túi nhỏ ra từ trong túi lớn bên cạnh.

"Của em, đều cầm đi thử xem, đều là kiểu rộng rãi, em chắc là có thể mặc, chờ sau khi sinh con, chúng ta lại đi mua những thứ khác."

Cố Vãn Thanh khiếp sợ khi nhìn thấy mấy cái túi nhỏ kia.

Vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ, Lục Lập Hành mua cái gì mà mua cả một bao lớn thế. Không nghĩ tới, tất cả lại lại là quần áo của nàng. Nàng nhìn vào trong bao trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn hắn chăm chú:

"Lục Lập Hành."

Gọi cả tên cả họ như này khiến cho Lục Lập Hành hơi sửng sốt.

"Sao thế?"

Cố Vãn Thanh chăm chú hỏi: "Quần áo của anh đâu?"

Thấy Lục Lập Hành sửng sốt không nói chuyện, nàng lại hỏi: "Anh không có mua quần áo cho mình sao?"

Hai túi lớn trong cốp sau, có của nàng, của Đại Hoàng, có của Thiên Thiên, có anh cả chị dâu, có của ba mẹ. Thậm chí ngay cả Lục Lập Chính không ở nhà đều có phần. Nói là, chờ hắn trở về sẽ mặc.

Nhưng lại không có của Lục Lập Hành.

Trong mắt của Cố Vãn Thanh chứa đầy sự đau lòng. Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, chờ đáp án của hắn.

Lục Lập Hành nghe thấy câu hỏi này thì nhẹ nhàng thở ra. Hắn còn tưởng rằng, mình lại làm sai điều gì nữa. Hắn gãi đầu một cái, cười nói:

"Anh quên mất, không có chuyện gì, anh còn có quần áo mặc!"

Cố Vãn Thanh lập tức gấp:

"Anh lấy quần áo từ đâu chứ, trong nhà chỉ có hai bộ chứa đầy miếng vá, còn có một bộ là chúng ta mua ở trên thị trấn lần trước. Anh, anh làm sao…"

Nói một lúc, giọng nói của nàng mang theo sự nghẹn ngào:

"Sao anh lại không nghĩ cho mình vậy?"

"Lục Lập Hành, anh sao thế?"

Cố Vãn Thanh có chút sợ hãi. Hiện tại Lục Lập Hành giống như đã hoàn toàn biến thành người khác. Chỉ biết nỗ lực, xưa nay không cầu hồi báo. Tuy như này rất tốt, rất nhiều người sẽ khích lệ hắn. Thế nhưng, nếu cư như này sẽ hoàn toàn đánh mất chính mình. Bây giờ còn chưa có chuyện gì, thế nhưng mà sau này, một khi gặp phải chuyện lớn gì đó…

Nếu như hắn còn không nhìn lại chính mình.

Hậu quả kia…

Cố Vãn Thanh không dám nghĩ.

Một người cho tới bây giờ đều không nghĩ đến mình, chắc là rất khổ…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment