Lục Lập Hành thấy thế thì cũng hoảng hồn. Hắn không biết Cố Vãn Thanh bị sao nữa. Quá lâu rồi không có thấy nàng khóc, hắn thế mà không biết nên làm sao để dỗ nàng. Hắn cứ như vậy mà nhìn nàng, giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho nàng:
"Đừng, đừng khóc, anh không cần quần áo."
"Không, anh cần!" Cố Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn chăm chú về phía hắn:
"Lần tiếp theo anh mà đi nữa, em sẽ đi chung với anh, em mua cho anh!"
Nếu như hắn không biết đối tốt với mình thì nàng sẽ đối tốt với hắn gấp bội.
"Được, được."
Lục Lập Hành sợ nàng tiếp tục khóc, tranh thủ thời gian gật đầu.
Cố Vãn Thanh lúc này mới cười nói:
"Nói rồi đó, em mua cho anh, anh không được phép không muốn."
"Được, nghe em."
Cố Vãn Thanh lúc này mới hài lòng.
"Vậy em đi quần ào. Quần áo mà anh mua, em đều rất thích, chắc chắn là rất đẹp!"
"Ừm, đi đi."
Cố Vãn Thanh mang theo một đống lớn quần áo đi vào phòng.
Lục Thiên Thiên cũng cao hứng đi theo:
"Chị dâu hai, em cũng muốn đi thử quần áo! Chờ em một chút."
Trong sân, chỉ còn lại có Đại Hoàng và Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành cũng đi tới trước cửa, ngồi xuống, chờ Cố Vãn Thanh thay xong quần áo đi ra.
Trong tay hắn là cơm chó của Đại Hoàng. Mà Đại Hoàng lúc này đang ngồi ở trên tảng đá bên cạnh, không nhúc nhích.
Lục Lập Hành cũng rơi vào trầm tư. Hắn đang tự hỏi, vừa mới Cố Vãn Thanh bị sao thế. Nhưng mà nghĩ một hồi, không nghĩ ra được là tại sao. Lục Lập Hành đưa ánh mắt về phía Đại Hoàng:
"Đại Hoàng, tới tới tới, hai ta thảo luận một chút! Mày nói xem, Vãn Thanh bị sao thế?"
Lỗ tai Đại Hoàng khẽ động, lập tức đứng lên. Thế nhưng nhớ tới hành động của chủ nhân từ lúc mới về, Đại Hoàng lại lập tức nằm sấp xuống!
Tim của chó này chung quy đã trao cho sai người.
"Đại Hoàng, Đại Hoàng?"
Lục Lập Hành phát hiện Đại Hoàng không nhúc nhích, thì lại kêu hai tiếng. Thế nhưng, sau khi kêu, Đại Hoàng vẫn không nhúc nhích.
"Ai, mày…"
Lục Lập Hành vốn muốn đi tìm nó. Nhưng lại nghĩ tới, vừa rồi Đại Hoàng giống như đang tức giận. Hắn thở dài, sau đó cầm lấy cái túi bên cạnh, mở túi thức ăn cho chó ra. Sau đó như không có chuyện gì xảy ra lẩm bẩm:
"Đồ ăn vặt nhỏ này, cái xương lớn này, cũng không biết nên cho ai ăn đây!"
Lỗ tai Đại Hoàng lập tức dựng lên. Cái mũi của nó hít hà khắp bốn phía.
Nhưng mà Cẩu gia dù sao cũng là Cẩu gia!
Sao có thể cứ khuất phục như vậy được?
Đại Hoàng ngồi dậy, nhưng lại không có quay người. Lục Lập Hành trông thấy động tác của Đại Hoàng thì nở nụ cười. Hắn đổ đồ ăn vặt ra:
"Ai, hay là, đi đút cho Vượng Tài đi!"
Đại Hoàng: ?
Cái gì cái gì cái gì?
Sao lại muốn cho Vượng Tài rồi?
Lục Lập Hành: "Dù sao Đại Hoàng cũng không thích ăn!"
Nói xong, hắn trực tiếp đứng lên. Dáng vẻ kia thật sự giống như muốn đi tìm Vượng Tài.
Đại Hoàng nào chịu được ủy khuất này? Nó cũng không khống chế mình được nữa, nước miếng chảy đầy đất. Sau đó, nó nhanh chóng quay người, hướng về phía Lục Lập Hành. Ngay sau đó, nó gần như là nhào về phía Lục Lập Hành. Nó cắn một cái vào cái túi trong tay Lục Lập Hành. Sau khi để qua một bên, thì kêu to với Lục Lập Hành:
"Gâu Gâu!"
Ai nói Cẩu gia không thích ăn rồi?
Ai nói Cẩu gia không thích ăn rồi?
Ai nói Cẩu gia không thích ăn rồi?
Đồ ăn ngon như vậy sao có thể cho Vượng Tài?
Vượng Tài kia chỉ là con chó nhỏ, có thể ăn được cái gì?
Chỉ có Cẩu gia mới có thể xứng với mấy đồ ăn vặt này!
Trong phòng.
Cố Vãn Thanh nghe thấy tiếng thét này, tò mò hỏi:
"Lập Hành, anh có phải là lại bắt nạt Đại Hoàng rồi hay không?"
"Anh oan uổng mà!"
Lục Lập Hành ban đầu vốn còn muốn đùa Đại Hoàng một chút, đành phải từ bỏ ý nghĩ này.
"Được rồi được rồi, Đại Hoàng, mày mau ăn đi."
Đại Hoàng lúc này mới ấn cái túi xuống, một chân đè lên, dùng miệng dùng lực xé rách cái túi.
Rất nhanh, nó lập tức cho đồ ăn vào miệng.
Đại Hoàng lập tức kích động kêu gâu gâu!
Đồ ăn quá ngon ~
Ai nha ~
Ngon hơn cả gặm xương bình thường ~
Ăn ngon thật ~
Ăn xong một bao, Đại Hoàng vừa nhìn về phía Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành buồn cười nhìn về phía nó:
"Thế nào? Còn tức giận không?"
"Gâu Gâu! ~ "
Không tức giận không tức giận!
Không dám tức giận ~
"Vậy được rồi, mày phải học được cách chăm sóc cho Vãn Thanh lúc tao không ở nhà có biết không? Nghe nói mày đến cửa thôn đón tao hả?"
"Gâu gâu ~ "
Đại Hoàng lườm hắn một cái.
Người nào ~
Ai đi đón ~
Nó mới không có ~
"Được rồi, đây đều là của mày, mau ăn đi!"
Lục Lập Hành đưa một túi đồ ăn lớn tới.
Đại Hoàng nào còn nhớ đến chuyện phải tức giận với Lục Lập Hành nữa. Nó hoàn toàn đắm chìm vào trong thức ăn ngon, không thể tự kiềm chế.
Lúc Cố Vãn Thanh đi ra thì thấy một màn như thế.
"Xem ra Đại Hoàng rất thích ăn!"
"Đúng vậy!"
Lục Lập Hành nói xong liền nghiêng đầu qua.
Lúc này, tóc Cố Vãn Thanh rối tung ở sau lưng. Nàng mặc một cái áo rộng rãi, bên dưới cũng là một cái quần rộng rãi, cái bụng có chút nhô lên, nhìn vô cùng thoải mái. Còn có một loại cảm giác như là chim non nép vào người.
Lục Lập Hành cảm thấy, khí chất này của Vãn Thanh không nên thuộc về sơn thôn, mà nên là một công chúa được sủng ái.
Cố Vãn Thanh nhìn hắn không nói gì, có chút lúng túng cúi đầu:
"Thế nào? Rất khó coi sao?"
Lục Lập Hành lập tức lắc đầu: "Không, nhìn rất đẹp!"
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ nhìn về phía hắn: "Anh lại gạt em, đẹp chỗ nào? Eo của em hiện tại đều lớn như thế, khẳng định rất khó coi."
Lục Lập Hành nghe vậy, nhịn không được mày kéo tay Cố Vãn Thanh lại:
"Đến, ngồi xuống."
Cố Vãn Thanh nghe lời ngồi ở bên cạnh hắn. Chỉ là vì cái bụng kia khiến cho nàng khom lưng có chút khó khăn, chỉ có thể cứng ngắc ngồi xuống. Lục Lập Hành liền cứ như vậy mà đưa tay khoác lên vai của nàng.
"Vãn Thanh, trong mắt anh, cho em em biến thành cái dạng gì thì đều là đẹp nhất."
"Hiện tại như vậy, sau này cũng vậy, tương lai cũng thế."
"Phốc."
Lời này lập tức chọc Cố Vãn Thanh cười.
"Miệng lưỡi trơn tru."
Sau khi nói xong, nàng không tự chủ mà tựa vào trên vai của hắn.
"Anh nói xen, em rốt cuộc lúc nào mới sinh đây?"
Lúc này ánh trăng đã lên tới giữa không trung.
Đại Hoàng còn ở bên cạnh vừa xé túi vừa liều mạng ăn.
Cố Vãn Thanh và Lục Lập Hành cứ ngồi ở trên bậc thang như vậy. Dưới mái hiên, ánh đèn kéo dài bóng của bọn hắn. Bên cạnh thỉnh thoảng còn có tiếng côn trùng kêu. Lục Lập Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của nàng, làm tư thế dỗ người, cười nói:
"Đại khái là bốn tháng sau đi?"
Lúc này đã sắp sang tháng 11 rồi.
Các em bé cũng sắp lớn rồi.
Lại qua bốn tháng nữa là sẽ được sinh ra.
"Ừm."
Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu: "Hi vọng bọn chúng có thể bình an khỏe mạnh."
Lục Lập Hành cúi đầu, nhìn về phía nàng:
"Sợ sao?" Cố Vãn Thanh gật gật đầu, lại lắc đầu:
"Sợ nhưng lại không sợ!"
"Hả?"
Lục Lập Hành nhìn về phía nàng với vẻ mặt nghi ngờ.
Cố Vãn Thanh ngẩng đầu lên từ trong ngực của hắn, nhìn chăm chú về phía hắn:
"Chính em rất sợ hãi, thế nhưng mà em biết, anh sẽ ở bên cạnh em, bởi vì có anh ở bên, cho nên em sẽ không sợ…"
------
Dịch: MBMH Translate